Jun 27, 2011

[Fanfic dịch] 30 Ways: Shinichi and Ran - Chapter 29: Pillow Talk

Title: Pillow Talk / Cuộc trò chuyện quanh chiếc gối
Tác giả: Candyland
Characters: Kudo Shinichi/Mouri Ran
Theme: #17—five more minutes?
Rating: PG
Người dịch: Rainy.Days.Diary.

Cậu đã hoàn toàn kiệt sức. Cái ngày gì vậy trời.

Shinichi tới trường (dù cho mục tiêu cố gắng của cậu chỉ là tốt nghiệp cùng lúc với những người bạn trong lớp  mình thì việc bắt kịp mọi người cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì sau khi đã vắng mặt một thời gian dài đến vậy), sau đó cậu tập luyện cùng đội bóng (cậu đã quên mất mình nhớ việc chơi bóng đến mức nào). Trên đường về nhà, cậu nhận được điện thoại của thanh tra Megure về một vụ án giết người. Vụ án khá khó, cậu cảm thấy mệt lử khi về tới nhà.

Trời đã tối, nhưng cậu thậm chí không cảm thấy đói. Tất cả những gì cậu muốn chỉ là thay đồ, lết đến giường và đi ngủ. Ngủ thật đã. Cậu thích ngủ, mặc dù gần đây cậu không được ngủ đủ giấc.

Trèo lên cầu thang, cậu đi lên phòng mình. Mọi thứ dường như chẳng có gì khác lạ... cho đến cậu khi mở cửa phòng và nhận ra không chỉ có mình mình trong phòng.

Ran đang gối đầu và cuộn tròn trong chăn, đôi giày của cô được dặt dưới sàn ngay cạnh giường, vậy nên cậu không nhận ra điều gì khác thường khi bước qua cửa chính. Có vẻ như cô bé đang say ngủ.

Shinichi nghĩ lẽ ra mình nên cảm thấy có chút thất vọng khi không được nghỉ ngơi ngay lập tức, nhưng cậu không thể nổi giận. Cậu thích cái cảm giác cuối cùng cũng có thể ở gần cô ấy theo cách cậu thực sự muốn, ngắm vẻ mặt thanh thản của cô, chìm trong một giấc ngủ thật ngây thơ. Dù cho cô đang nằm trên giường của cậu - ý nghĩ này khiến cậu muốn nhún nhảy theo một điệu Ai-len.

Cậu cố gắng di chuyển không gây ra tiếng động, cất đồ của mình đi. Tuy nhiên cậu chợt ngừng việc thay quần áo trong phòng lại, cô đang ở đây. Nếu cô thức dậy bây giờ... đúng vậy, còn quá sớm cho mối quan hệ lãng mạn của họ với sự cám dỗ theo cách đó.

Nhưng rõ ràng cậu đã gây ra tiếng động, bởi khi cậu quay lại nhìn cô, đôi mắt cô đã hé mở: "Hmm... Shinichi? Anh đấy à?" Cô thì thầm trong cơn ngái ngủ.

"Ừ, là anh." cậu trả lời. Chợt nảy ra một ý, cậu ngồi xuống cạnh giường: "Em đang làm gì vậy?"

Cô hơi nhỏm dậy, nhìn ra xung quanh: "Em ngủ gật à?"

"Ừ, anh nghĩ vậy", cậu mỉm cười đáp lại.

"Hm... cho em thêm năm phút nữa nhé..." cô thì thầm.

Bàn tay cậu nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô - nó thật đáng ngưỡng mộ. "Anh không bận tâm lắm về điều đó, nhưng sao em lại ngủ trên giường anh vậy?"

Một phần cậu muốn cô tỏ ra lo lắng và bối rối. Tuy nhiên, thay vì vậy, cô lại nhắm mắt lại và vòng tay ôm lấy cái gối. "Khi anh ở xa, thỉnh thoảng em đã đến đây," cô dịu dàng đáp lại. "Em đã rất nhớ anh. Việc này khiến em có cảm giác được gần anh hơn."

Shinichi không trả lời, chuyện này thật mới mẻ với cậu. Cậu tiếp tục vuốt ve mái tóc của cô.

"Em có chìa khóa, bởi vậy không phải là em đột nhập vào nhà anh hay gì cả," cô tiếp tục. "Nhưng đây là một nơi yêu thích của em. Em có thể nằm cuộn tròn ở đây hàng giờ, chẳng làm gì cả. Đây là nơi tốt nhất."

"Có lí do đặc biệt nào không?"

"Là cái gối," cô thì thầm. "Dù anh đã đi vắng bao lâu chăng nữa, nó vẫn có mùi của anh. Nó khiến em cảm thấy dường như anh lại đang ở đây với em. Và em thích điều đó." Cô thở dài, như thể muốn nuốt lấy mùi hương. "Bây giờ anh đã quay lại, nó thậm chí còn có nhiều mùi của anh hơn." Cô mở mắt ra, lần này, đôi mắt đã ánh lên sự trong trẻo, lanh lợi, và có thêm một chút bẽn lẽn. "Em thật sự không cần làm như thế này nữa, vì anh đã trở về. Nhưng... cảm giác thật dễ chịu."

Anh cười. "Ổn mà. Chẳng có gì là xấu cả."

"...Anh có muốn em về không?"

"Còn tùy. Em có thoải mái không nếu anh muốn tham gia cùng em với hành động hoàn toàn trong sáng?"

Ran nhắm mắt lại và gật đầu, nằm dịch ra gần phía mép giường. Shinichi đứng dậy, bước qua người cô, thu mình cho hợp với tư thế của cô. Ngực cậu ép vào lưng cô, đầu gối chạm vào phía sau đôi chân cô, một tay cậu vòng qua ôm lấy eo cô.

"Sao anh về muộn vậy?" cô hỏi.

"Có một vụ án giết người."

"Biết ngay mà."

"Im nào. Quay lại với giấc ngủ thôi em."

0 comments:

Post a Comment