Jun 28, 2011

Baka

Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka.

Đang xem Kimi Ni Todoke season 2. Bực không chịu nổi. Sao lại có những người ngốc nghếch đến vậy chứ. Sadako ngốc đã đành, cả Kazehaya cũng ngốc thế sao? Sadako thiếu tự tin đã đành, Kazehaya cũng thiếu tự tin thế sao? Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz. Điên quá đi mất.

Đúng là mình không chịu nổi mấy con người chậm hiểu này. Lại còn làm mọi việc rối tung cả lên nữa chứ.

Baka.

[Fanfic dịch] 30 Ways: Shinichi and Ran - Chapter 19: A Family Affair

Title: A Family Affair / Không khí gia đình
Tác giả: Candyland
Characters: Kudo Shinichi/Mouri Ran
Theme: #7—good morning 
Rating: PG
Người dịch: Rainy.Days.Diary.

Một buổi sáng đẹp trời, Shinichi tỉnh dậy, thấy người vợ đáng yêu đang dạng chân trên bụng mình trong bộ đồ ngủ của cô... Anh chỉ có thể chắc chắn rằng thức dậy ắt hẳn sẽ tồi tệ lắm đây. "Chào em yêu!" anh vui vẻ nói, toe toét cười với cô và cố gắng nhớ xem liệu hôm nay có phải là ngày đặc biệt nào đó mà anh đã lỡ quên mất không.

Ran mỉm cười với anh. "Anh tự chào mình đi", cô dịu dàng đáp. "Shinichi... Em muốn nói chuyện với anh."

Anh đặt tay lên eo cô và gật đầu. "Nói đi em. Có chuyện gì vậy?"

"Vâng..." cô có vẻ hơi lo lắng, "... mình đã từng nói về chuyện này trước khi kết hôn, nhưng có những thứ chúng ta dường như chưa bao giờ thảo luận - có thể chúng ta đã từng, nhưng có lẽ nó đã bị "lạc" đi trong quá nhiều chuyện. Nhưng gần đây em đã nghĩ rất nhiều, vì vậy em thấy mình nên đưa vấn đề này ra. Em muốn biết...." cô dừng lại, sau đó nhấn mạnh. "... anh nghĩ thế nào về trẻ con?"

À, hóa ra là vấn đề đó. "Em muốn nói về việc có chúng?" Khi cô gật đầu, anh nói "Anh tất nhiên không phản đối chuyện đó. Còn em nghĩ thế nào?" Anh biết chắc chắn cô nghĩ gì. Trước đây cô đã đề cập đến việc này, cô sẽ không lại đưa vấn đề ra nếu đó không phải là việc cô muốn.

Giọng Ran chắc chắn, cô khẳng định lại suy nghĩ của anh. "Em muốn một gia đình, Shinichi."

Anh nhìn lên trần trong một giây. "Em nghĩ bao nhiêu đứa?"

"Một. Hai. Sáu. Em không biết." Cô nhún vai đáp "Đây là việc chúng ta phải cùng nhau quyết định. Anh biết mà, đây không phải là môn thể thao cá nhân."

Shinichi không thể nén cười trước việc lựa chọn từ ngữ của cô. "Đồng ý."

"Và không phải là chúng ta không thể làm điều đó." Đúng như vậy - cuộc sống ở biệt thự nhà Kudo khá thoải mái, sự lo lắng về kinh tế là một vấn đề hiếm khi xảy ra. "Chẳng có lí do gì khiến chúng ta không thể - chỉ là chúng ta có muốn hay không. Vậy... anh nghĩ thế nào?" Cô hỏi lại một lần nữa.

Anh ngồi dậy và hôn thoáng qua môi cô. "Anh nghĩ em sẽ là một người mẹ tuyệt vời. Và sự thật là, chúng ta nên có một đứa trẻ ở đây. Gần đây anh ngủ nhiều quá." Cô khúc khích cười, anh cũng toe toét cười đáp lại. "Vậy... Xem nào. Em muốn có con trai hay con gái?"

"Em không quan tâm, miễn đứa bé khỏe mạnh là được," cô nói một cách chắc chắn, anh đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ. Cô dường như thoát khỏi gánh nặng khi anh đồng ý, và có phần ngạc nhiên khi thấy anh đồng ý một cách nhanh chóng đến vậy. Có lẽ cô đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc thảo luận dài hơi hơn và tính đến việc có thể phải tranh cãi về vấn đề này. "Chà... thật vui vì chúng ta đã nói về điều này. Em đi chuẩn bị bữa sáng nhé?" Cô di chuyển, dời khỏi người anh, nhưng chợt dừng lại khi cảm nhận vòng tay siết chặt quanh eo mình. "Ơ? Sao vậy?"

Nụ cười của anh hoang dại. "Sau cuộc thảo luận nhỏ này, em lại muốn đứng dậy và thoát khỏi đây ư?"

"Ơ…"

"Không phải chúng ta muốn có em bé sao?" anh khẽ nói, cánh tay lướt quanh eo cô. "Hãy bắt đầu nào." Và không chần chừ thêm chút nào nữa, anh lăn ra, ghìm cô xuống giường bằng sức nặng của mình, đôi bàn tay anh đã sẵn sàng cho công việc.

Ran khúc khích cười. "Em nên biết trước mới phải!" Cô chỉ nói được vậy trước khi bị nụ hôn nồng nàn của anh cướp đi hơi thở, và cô quyết định rằng bữa sáng có thể chờ thêm một chút nữa.

Jun 27, 2011

[Fanfic dịch] 30 Ways: Shinichi and Ran - Chapter 29: Pillow Talk

Title: Pillow Talk / Cuộc trò chuyện quanh chiếc gối
Tác giả: Candyland
Characters: Kudo Shinichi/Mouri Ran
Theme: #17—five more minutes?
Rating: PG
Người dịch: Rainy.Days.Diary.

Cậu đã hoàn toàn kiệt sức. Cái ngày gì vậy trời.

Shinichi tới trường (dù cho mục tiêu cố gắng của cậu chỉ là tốt nghiệp cùng lúc với những người bạn trong lớp  mình thì việc bắt kịp mọi người cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì sau khi đã vắng mặt một thời gian dài đến vậy), sau đó cậu tập luyện cùng đội bóng (cậu đã quên mất mình nhớ việc chơi bóng đến mức nào). Trên đường về nhà, cậu nhận được điện thoại của thanh tra Megure về một vụ án giết người. Vụ án khá khó, cậu cảm thấy mệt lử khi về tới nhà.

Trời đã tối, nhưng cậu thậm chí không cảm thấy đói. Tất cả những gì cậu muốn chỉ là thay đồ, lết đến giường và đi ngủ. Ngủ thật đã. Cậu thích ngủ, mặc dù gần đây cậu không được ngủ đủ giấc.

Trèo lên cầu thang, cậu đi lên phòng mình. Mọi thứ dường như chẳng có gì khác lạ... cho đến cậu khi mở cửa phòng và nhận ra không chỉ có mình mình trong phòng.

Ran đang gối đầu và cuộn tròn trong chăn, đôi giày của cô được dặt dưới sàn ngay cạnh giường, vậy nên cậu không nhận ra điều gì khác thường khi bước qua cửa chính. Có vẻ như cô bé đang say ngủ.

Shinichi nghĩ lẽ ra mình nên cảm thấy có chút thất vọng khi không được nghỉ ngơi ngay lập tức, nhưng cậu không thể nổi giận. Cậu thích cái cảm giác cuối cùng cũng có thể ở gần cô ấy theo cách cậu thực sự muốn, ngắm vẻ mặt thanh thản của cô, chìm trong một giấc ngủ thật ngây thơ. Dù cho cô đang nằm trên giường của cậu - ý nghĩ này khiến cậu muốn nhún nhảy theo một điệu Ai-len.

Cậu cố gắng di chuyển không gây ra tiếng động, cất đồ của mình đi. Tuy nhiên cậu chợt ngừng việc thay quần áo trong phòng lại, cô đang ở đây. Nếu cô thức dậy bây giờ... đúng vậy, còn quá sớm cho mối quan hệ lãng mạn của họ với sự cám dỗ theo cách đó.

Nhưng rõ ràng cậu đã gây ra tiếng động, bởi khi cậu quay lại nhìn cô, đôi mắt cô đã hé mở: "Hmm... Shinichi? Anh đấy à?" Cô thì thầm trong cơn ngái ngủ.

"Ừ, là anh." cậu trả lời. Chợt nảy ra một ý, cậu ngồi xuống cạnh giường: "Em đang làm gì vậy?"

Cô hơi nhỏm dậy, nhìn ra xung quanh: "Em ngủ gật à?"

"Ừ, anh nghĩ vậy", cậu mỉm cười đáp lại.

"Hm... cho em thêm năm phút nữa nhé..." cô thì thầm.

Bàn tay cậu nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô - nó thật đáng ngưỡng mộ. "Anh không bận tâm lắm về điều đó, nhưng sao em lại ngủ trên giường anh vậy?"

Một phần cậu muốn cô tỏ ra lo lắng và bối rối. Tuy nhiên, thay vì vậy, cô lại nhắm mắt lại và vòng tay ôm lấy cái gối. "Khi anh ở xa, thỉnh thoảng em đã đến đây," cô dịu dàng đáp lại. "Em đã rất nhớ anh. Việc này khiến em có cảm giác được gần anh hơn."

Shinichi không trả lời, chuyện này thật mới mẻ với cậu. Cậu tiếp tục vuốt ve mái tóc của cô.

"Em có chìa khóa, bởi vậy không phải là em đột nhập vào nhà anh hay gì cả," cô tiếp tục. "Nhưng đây là một nơi yêu thích của em. Em có thể nằm cuộn tròn ở đây hàng giờ, chẳng làm gì cả. Đây là nơi tốt nhất."

"Có lí do đặc biệt nào không?"

"Là cái gối," cô thì thầm. "Dù anh đã đi vắng bao lâu chăng nữa, nó vẫn có mùi của anh. Nó khiến em cảm thấy dường như anh lại đang ở đây với em. Và em thích điều đó." Cô thở dài, như thể muốn nuốt lấy mùi hương. "Bây giờ anh đã quay lại, nó thậm chí còn có nhiều mùi của anh hơn." Cô mở mắt ra, lần này, đôi mắt đã ánh lên sự trong trẻo, lanh lợi, và có thêm một chút bẽn lẽn. "Em thật sự không cần làm như thế này nữa, vì anh đã trở về. Nhưng... cảm giác thật dễ chịu."

Anh cười. "Ổn mà. Chẳng có gì là xấu cả."

"...Anh có muốn em về không?"

"Còn tùy. Em có thoải mái không nếu anh muốn tham gia cùng em với hành động hoàn toàn trong sáng?"

Ran nhắm mắt lại và gật đầu, nằm dịch ra gần phía mép giường. Shinichi đứng dậy, bước qua người cô, thu mình cho hợp với tư thế của cô. Ngực cậu ép vào lưng cô, đầu gối chạm vào phía sau đôi chân cô, một tay cậu vòng qua ôm lấy eo cô.

"Sao anh về muộn vậy?" cô hỏi.

"Có một vụ án giết người."

"Biết ngay mà."

"Im nào. Quay lại với giấc ngủ thôi em."

It's not you

I know I'm losing you.

But I don't really care.

I like you a bit, but just a little bit. And I just think I'll give us a chance, to know more about each other.

But maybe it's enough. If you can't accept this part of me, we don't need to try anymore.

My personality is crazier than my expression. So much.

You never ever know me. And you will never know me. Never see me.

There's someone who is waiting for me, at the end of the road. And now I know, it's not you.