Nov 30, 2011

My Yong Qi


Tự dưng nhớ ánh mắt lấp lánh chỉ dành riêng cho một người này kinh khủng.

Oct 21, 2011

Do not out of the line!

Yeah.
Don't repeat your mistake. Don't you dare!
You don't have time to fix.
Same. Or different? Both are not for you.
Many things have to do. Go ahead.
Work hard. You have your own target. Go the right way.
Try on. You can do it. Definitely!

Sep 10, 2011

HAPPY BIRTHDAY MY BELOVED!

Happy Birthday my beloved! No matter what you do, you always hold a very special place in my heart. Always be happy and take care of yourself!


Aug 9, 2011

One more time, One more change

Hôm qua, tôi đã mơ một giấc mơ
Giấc mơ mà mình đã mơ cách đây rất lâu
Trong giấc mơ đó, chúng tôi mới mười ba tuổi
Cùng nhau đứng trên một cánh đồng rộng mênh mông, tràn ngập tuyết
Ánh đèn từ những ngôi nhà tỏa ra khắp không gian, một khung cảnh choáng ngợp.
Chúng tôi bước đi trên tấm thảm tuyết dày mà không để lại một dấu chân nào.
Và cứ thế
Một ngày nào đó, bọn mình sẽ lại cùng nhau ngắm hoa anh đào.
Hai đứa mình, chắc chắn là như vậy
Đó là những gì chúng tôi nghĩ, khi đó.


Vẫn mãi kiếm tìm bóng hình em trong không trung
Trong sân ga bên đường, trong khung cửa sổ sau con hẻm
Dù biết em sẽ không xuất hiện

Nếu điều ước trở thành hiện thực, anh sẽ tới bên em ngay lúc này
Anh sẽ làm bất cứ điều gì
Sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để ôm lấy em

Dù bất cứ ai cũng có thể giúp anh quên đi nỗi cô đơn
Nhưng một vì sao như đang sa xuống từ bầu trời đêm, anh sẽ không lừa dối mình
Một lần nữa, thời gian xin ngừng trôi
Một lần nữa, những phút giây vui đùa bên nhau

Vẫn mãi kiếm tìm bóng hình em trong không trun
Nơi ngã tư đường, hay cả trong những giấc mơ
Dù biết em sẽ không xuất hiện

Nếu phép màu trở thành hiện thực, anh sẽ cho em thấy.
Ánh sáng của ngày mới và một con người mới
Và chữ "yêu" mà anh không nói nên lời

Kí ức từ mùa hè đó đang tràn về
Nỗi bồi hồi chợt tan biến

Vẫn mãi kiếm tìm bóng hình em trong không trung
Rạng sáng trên từng đường phố khu Sukuragi
Dù biết em sẽ không xuất hiện

Nếu điều ước trở thành hiện thực, anh sẽ ở bên em ngay lúc này
Anh sẽ làm bất cứ điều gì
Sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để ôm lấy em

Vẫn mãi tìm kiếm một phần của em trong không trung
Trong cửa hàng ven đường, hay trên những góc báo
Dù biết em sẽ không xuất hiện

Nếu phép màu trở thành hiện thực, anh sẽ cho em thấy.
Ánh sáng của ngày mới và một con người mới
Và chữ "yêu" mà anh không nói nên lời

Vẫn mãi tìm kiếm nụ cười của em trong không trung
Bên cạnh đường ray, sau chuyến tàu tốc hành
Dù biết em sẽ không xuất hiện

Nếu được quay trở lại quá khứ, anh sẽ luôn ở bên em
Anh sẽ không muốn gì hơn
Bên em anh không cần gì khác

Jul 26, 2011

[Fan art] Cross Game

Feel free to use without credit, but just don't say that they're your designs :P



Jul 19, 2011

Where are you now?

Yes. Where are you now - when I really, really need you beside me?

Do you know that I'm very confused now? Do you know that I lost my self-confident? Do you know that I'm very tired? Do you know that I'm going to collapse? Do you know that I need a hand, a shoulder and an embrace? Do you know that I need to comfort? Do you know that I need an advise?

Do you know? Do you know?

...Do you know that how much I need you?

Jul 18, 2011

Thư viện quốc gia

Lần đầu tiên vào Thư viện quốc gia (TVQG). Hơn bốn năm đại học chắc mỗi kì lên thư viện được 2 lần: một lần mượn sách và một lần trả sách, vậy nên việc chưa bao giờ đặt chân vào Thư viện quốc gia cũng là điều dễ hiểu. Giờ cần một nơi tập trung và bỏ đi cái tính lười nhác của mình, vậy là lọ mọ nhấc xác đến thư viện.

Địa chỉ chính thức của TVQG là 31 Tràng Thi. Nó có 2 cổng, một cổng trên đường Hai Bà Trưng, một cổng trên đường Tràng Thi. Sáng nay mình đến thì thấy cổng Hai Bà Trưng hé mở và chẳng có bảo vệ, chắc đi bộ có thể đi vào từ cổng này. Đi xe máy thì rẽ cổng trên đường Tràng Thi để gửi xe.

Ngay trước cổng Tràng Thi là phòng bảo vệ. Đối diện với phòng bảo vệ là phòng làm thẻ. Nếu chưa có thẻ, bạn có thể vào xin đơn làm thẻ, nộp 60k lệ phí và được cấp một tờ giấy hẹn (thường là hẹn 3 ngày sau tới lấy thẻ.) Viết xong đơn chị thủ thư sẽ chụp ảnh miễn phí cho bạn.

Với giấy hẹn, bạn đã có thể vào thư viện mượn sách. Đi thẳng từ cổng Tràng Thi vào là nhà K1, thẳng qua nhà K1 là nhà D, nơi mượn sách và đọc sách. Dưới tầng 1 nhà K1, ngay cửa vào là bàn lễ tân, người mới vào nên dừng tại đây để hỏi các thủ tục, cách thức mượn sách trong thư viện. Phiếu yêu cầu cũng được mua ở đây. (1000/tập khoảng 8-10 tờ, số tờ tùy thuộc vận may của bạn ;)) ) Bạn có thể tra cứu ký hiệu và tên sách bằng các máy tính đặt ở tầng này. Các máy tính này được kết nối trực tiếp với hệ thống server của thư viện, nhưng không kết nối được ra ngoài Internet.

Mình mới mượn một số quyển sách ở tầng 2, có một điều hơi khó chịu là bạn phải chờ 30-40 phút mới có sách, do đó nên mang cái gì đó để đọc hay cái gì đó để làm trong thời gian chờ đợi. Bạn nộp phiếu yêu cầu ở đây, đợi rồi cầm thẻ ra lấy sách.

Thư viện mở cửa từ 8h-20h, khá lý tưởng nếu bạn cần một nơi yên tĩnh để tập trung học hay làm việc.  Lần sau có lẽ mình sẽ mang theo laptop đi rồi ngồi tới tối luôn :)

Jul 16, 2011

Xui

Lâu lắm rồi không vào Big C Thăng Long. Và đây là lần đầu tiên đi xe bus đến đó thì phải.

Xui xẻo 1: Vào đến Big C mới biết là có quá nhiều thứ cần mua/muốn mua. Không chủ định, tự dưng ra đường hứng nhảy lên xe bus luôn nên trong túi có đúng 209k, kể cả tiền đi xe bus về. Đứng trước cái gì cũng phải đắn đo xem nó thực sự cần thiết chưa, chỉ sợ mua quá chỉ tiêu không có tiền trả hay không đủ tiền đi xe bus về. Điện thoại lại vứt ở nhà, có muốn gọi cấp cứu cũng không được :((

Xui xẻo 2: Vì cái tội nhảy xe bus nên có vài thứ muốn mua, đủ tiền mua mà cuối cùng không mua đơn giản vì ngại... vác nặng. VD như một quả dưa hấu chẳng hạn :((

Xui xẻo 3: Buổi chiều thứ 7 nên siêu thị đông nghẹt. Đang xếp hàng thì có một bạn nào đó trông cũng xinh xắn mà cố tình chen vào phía trước hàng. Lên tiếng cảnh báo: "Bạn ơi, xếp hàng đi bạn" thì nhận được câu trả lời "Mình có mỗi hai thứ này mà bạn, thông cảm chút đi." Thôi đành, mình cũng chẳng vội. Nhưng mà vẫn chưa hết, gia đình nhập hóa đơn gần xong thì có hai món hàng không có mác. Lại đợi họ chạy vào tìm quầy để lấy hai cái mác. Không vội nhưng 20 phút đứng tại quầy là quá nhiều đối với một đứa thiếu kiên nhẫn như mình.

Xui xẻo 4: Băng qua đường, vì cái tội lười nên đi trên cỏ, không ngờ cỏ ướt nhẹp. Như lội trên bùn vậy.

Xui xẻo 5: Vừa qua đường thì thấy cái xe bus, vội vội vàng vàng chạy đuổi theo, rốt cuộc đứt luôn tông :((

Xui xẻo 6: Mắt kèm nhèm, lại vội vàng, hậu quả là nhảy nhầm lên xe bus. Đến chỗ quành Khuất Duy Tiến mới nhận ra. Nhục. Lại phải xuống xe, đi ngược lại, xuống hầm, sang đường, đi tiếp nửa cây mới tới bến xe bus tiếp theo để về nhà. Lết đến đó mới biết là đáng lẽ mình đi đường ngược lại xuống bến dưới thì chắc quãng đường đi bằng 1/5 quãng đường mình vừa đi :((

Xui xẻo 7: Về nhà nhận ra là mình chưa ăn gì và sự lười nhác nổi lên. Lại phải lết ra ngoài mua đồ về ăn.

Đi ngủ cho lành.

Jul 1, 2011

Tri nhân tri diện bất tri tâm

Anh có biết không, anh?

Em chưa bao giờ hối tiếc về quyết định của mình. Em đủ mạnh mẽ để chấp nhận và tự chịu trách nhiệm cho các hành động của bản thân.

Em chỉ hối tiếc vì duy nhất một việc: đặt niềm tin nhầm chỗ và nhầm người.

Em ngốc nghếch, khờ khạo và cả tin đến mức ấy sao anh?

Em cứ ngỡ rằng từng ấy thời gian là đủ để hiểu sơ qua về một người nào đó. Em không bao giờ có tham vọng hiểu rõ ai cả, bởi ngay cả bản thân mình em còn chẳng rõ. Nhưng có lẽ em đã quá tự tin khi nghĩ rằng mình đủ hiểu để tin tưởng ai đó.

Em thật sự không giỏi trong việc khoác lên khuôn mặt Poker face. Có cái gì đó sụp đổ trong em. Niềm tin, sự kính trọng. Không, đúng hơn là sự tôn trọng.

Có thể là từ trước tới giờ, em chưa bao giờ thực sự thiếu tiền, nên tiền nong với em chẳng phải là thứ có thể đánh đổi lấy tình cảm.

Tự dưng nhớ lại cái bảng sắp xếp mức độ ưu tiên trong cuộc đời, em luôn xếp công việc sau gia đình, nhưng bây giờ em đã biết, công việc nó đứng cuối cùng trong list, sau cả gia đình, tình yêu và tình bạn.

Có lẽ em là típ người trọng tình cảm. Trước đây em cứ nghĩ rằng mình cứng rắn lắm, có chí hướng lắm, nhất định khi phải lựa chọn, công việc sẽ được ưu tiên hơn tình cảm, không ngờ...

Em như vậy là quá yếu đuối hay quá mạnh mẽ hả anh?

Tự dưng lúc này, khi tất cả niềm tin sụp đổ, lại muốn gặp anh, ôm chặt lấy anh một cái, gục đầu và khóc trên vai anh.

Năm nay dự định đi thăm anh nhưng kế hoạch phá sản mất rồi. Tiền tiết kiệm năm nay chắc không giữ được nữa.

Đợi em thêm một năm nữa nhé. Mình vẫn còn cái hẹn năm năm mà. Nhớ khi ra trường, em hẹn anh năm năm sau mà nhỉ?

Rốt cuộc thì mỗi khi có chuyện, viết cho anh vẫn là dễ dàng nhất. Hơn mười năm rồi, thói quen ấy chẳng thể thay đổi.

Cho em vay một ít niềm tin và nghị lực của anh nhé. Sau này em sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi. Em hứa đấy.

Jun 28, 2011

Baka

Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka. Baka.

Đang xem Kimi Ni Todoke season 2. Bực không chịu nổi. Sao lại có những người ngốc nghếch đến vậy chứ. Sadako ngốc đã đành, cả Kazehaya cũng ngốc thế sao? Sadako thiếu tự tin đã đành, Kazehaya cũng thiếu tự tin thế sao? Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz. Điên quá đi mất.

Đúng là mình không chịu nổi mấy con người chậm hiểu này. Lại còn làm mọi việc rối tung cả lên nữa chứ.

Baka.

[Fanfic dịch] 30 Ways: Shinichi and Ran - Chapter 19: A Family Affair

Title: A Family Affair / Không khí gia đình
Tác giả: Candyland
Characters: Kudo Shinichi/Mouri Ran
Theme: #7—good morning 
Rating: PG
Người dịch: Rainy.Days.Diary.

Một buổi sáng đẹp trời, Shinichi tỉnh dậy, thấy người vợ đáng yêu đang dạng chân trên bụng mình trong bộ đồ ngủ của cô... Anh chỉ có thể chắc chắn rằng thức dậy ắt hẳn sẽ tồi tệ lắm đây. "Chào em yêu!" anh vui vẻ nói, toe toét cười với cô và cố gắng nhớ xem liệu hôm nay có phải là ngày đặc biệt nào đó mà anh đã lỡ quên mất không.

Ran mỉm cười với anh. "Anh tự chào mình đi", cô dịu dàng đáp. "Shinichi... Em muốn nói chuyện với anh."

Anh đặt tay lên eo cô và gật đầu. "Nói đi em. Có chuyện gì vậy?"

"Vâng..." cô có vẻ hơi lo lắng, "... mình đã từng nói về chuyện này trước khi kết hôn, nhưng có những thứ chúng ta dường như chưa bao giờ thảo luận - có thể chúng ta đã từng, nhưng có lẽ nó đã bị "lạc" đi trong quá nhiều chuyện. Nhưng gần đây em đã nghĩ rất nhiều, vì vậy em thấy mình nên đưa vấn đề này ra. Em muốn biết...." cô dừng lại, sau đó nhấn mạnh. "... anh nghĩ thế nào về trẻ con?"

À, hóa ra là vấn đề đó. "Em muốn nói về việc có chúng?" Khi cô gật đầu, anh nói "Anh tất nhiên không phản đối chuyện đó. Còn em nghĩ thế nào?" Anh biết chắc chắn cô nghĩ gì. Trước đây cô đã đề cập đến việc này, cô sẽ không lại đưa vấn đề ra nếu đó không phải là việc cô muốn.

Giọng Ran chắc chắn, cô khẳng định lại suy nghĩ của anh. "Em muốn một gia đình, Shinichi."

Anh nhìn lên trần trong một giây. "Em nghĩ bao nhiêu đứa?"

"Một. Hai. Sáu. Em không biết." Cô nhún vai đáp "Đây là việc chúng ta phải cùng nhau quyết định. Anh biết mà, đây không phải là môn thể thao cá nhân."

Shinichi không thể nén cười trước việc lựa chọn từ ngữ của cô. "Đồng ý."

"Và không phải là chúng ta không thể làm điều đó." Đúng như vậy - cuộc sống ở biệt thự nhà Kudo khá thoải mái, sự lo lắng về kinh tế là một vấn đề hiếm khi xảy ra. "Chẳng có lí do gì khiến chúng ta không thể - chỉ là chúng ta có muốn hay không. Vậy... anh nghĩ thế nào?" Cô hỏi lại một lần nữa.

Anh ngồi dậy và hôn thoáng qua môi cô. "Anh nghĩ em sẽ là một người mẹ tuyệt vời. Và sự thật là, chúng ta nên có một đứa trẻ ở đây. Gần đây anh ngủ nhiều quá." Cô khúc khích cười, anh cũng toe toét cười đáp lại. "Vậy... Xem nào. Em muốn có con trai hay con gái?"

"Em không quan tâm, miễn đứa bé khỏe mạnh là được," cô nói một cách chắc chắn, anh đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ. Cô dường như thoát khỏi gánh nặng khi anh đồng ý, và có phần ngạc nhiên khi thấy anh đồng ý một cách nhanh chóng đến vậy. Có lẽ cô đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc thảo luận dài hơi hơn và tính đến việc có thể phải tranh cãi về vấn đề này. "Chà... thật vui vì chúng ta đã nói về điều này. Em đi chuẩn bị bữa sáng nhé?" Cô di chuyển, dời khỏi người anh, nhưng chợt dừng lại khi cảm nhận vòng tay siết chặt quanh eo mình. "Ơ? Sao vậy?"

Nụ cười của anh hoang dại. "Sau cuộc thảo luận nhỏ này, em lại muốn đứng dậy và thoát khỏi đây ư?"

"Ơ…"

"Không phải chúng ta muốn có em bé sao?" anh khẽ nói, cánh tay lướt quanh eo cô. "Hãy bắt đầu nào." Và không chần chừ thêm chút nào nữa, anh lăn ra, ghìm cô xuống giường bằng sức nặng của mình, đôi bàn tay anh đã sẵn sàng cho công việc.

Ran khúc khích cười. "Em nên biết trước mới phải!" Cô chỉ nói được vậy trước khi bị nụ hôn nồng nàn của anh cướp đi hơi thở, và cô quyết định rằng bữa sáng có thể chờ thêm một chút nữa.

Jun 27, 2011

[Fanfic dịch] 30 Ways: Shinichi and Ran - Chapter 29: Pillow Talk

Title: Pillow Talk / Cuộc trò chuyện quanh chiếc gối
Tác giả: Candyland
Characters: Kudo Shinichi/Mouri Ran
Theme: #17—five more minutes?
Rating: PG
Người dịch: Rainy.Days.Diary.

Cậu đã hoàn toàn kiệt sức. Cái ngày gì vậy trời.

Shinichi tới trường (dù cho mục tiêu cố gắng của cậu chỉ là tốt nghiệp cùng lúc với những người bạn trong lớp  mình thì việc bắt kịp mọi người cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì sau khi đã vắng mặt một thời gian dài đến vậy), sau đó cậu tập luyện cùng đội bóng (cậu đã quên mất mình nhớ việc chơi bóng đến mức nào). Trên đường về nhà, cậu nhận được điện thoại của thanh tra Megure về một vụ án giết người. Vụ án khá khó, cậu cảm thấy mệt lử khi về tới nhà.

Trời đã tối, nhưng cậu thậm chí không cảm thấy đói. Tất cả những gì cậu muốn chỉ là thay đồ, lết đến giường và đi ngủ. Ngủ thật đã. Cậu thích ngủ, mặc dù gần đây cậu không được ngủ đủ giấc.

Trèo lên cầu thang, cậu đi lên phòng mình. Mọi thứ dường như chẳng có gì khác lạ... cho đến cậu khi mở cửa phòng và nhận ra không chỉ có mình mình trong phòng.

Ran đang gối đầu và cuộn tròn trong chăn, đôi giày của cô được dặt dưới sàn ngay cạnh giường, vậy nên cậu không nhận ra điều gì khác thường khi bước qua cửa chính. Có vẻ như cô bé đang say ngủ.

Shinichi nghĩ lẽ ra mình nên cảm thấy có chút thất vọng khi không được nghỉ ngơi ngay lập tức, nhưng cậu không thể nổi giận. Cậu thích cái cảm giác cuối cùng cũng có thể ở gần cô ấy theo cách cậu thực sự muốn, ngắm vẻ mặt thanh thản của cô, chìm trong một giấc ngủ thật ngây thơ. Dù cho cô đang nằm trên giường của cậu - ý nghĩ này khiến cậu muốn nhún nhảy theo một điệu Ai-len.

Cậu cố gắng di chuyển không gây ra tiếng động, cất đồ của mình đi. Tuy nhiên cậu chợt ngừng việc thay quần áo trong phòng lại, cô đang ở đây. Nếu cô thức dậy bây giờ... đúng vậy, còn quá sớm cho mối quan hệ lãng mạn của họ với sự cám dỗ theo cách đó.

Nhưng rõ ràng cậu đã gây ra tiếng động, bởi khi cậu quay lại nhìn cô, đôi mắt cô đã hé mở: "Hmm... Shinichi? Anh đấy à?" Cô thì thầm trong cơn ngái ngủ.

"Ừ, là anh." cậu trả lời. Chợt nảy ra một ý, cậu ngồi xuống cạnh giường: "Em đang làm gì vậy?"

Cô hơi nhỏm dậy, nhìn ra xung quanh: "Em ngủ gật à?"

"Ừ, anh nghĩ vậy", cậu mỉm cười đáp lại.

"Hm... cho em thêm năm phút nữa nhé..." cô thì thầm.

Bàn tay cậu nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô - nó thật đáng ngưỡng mộ. "Anh không bận tâm lắm về điều đó, nhưng sao em lại ngủ trên giường anh vậy?"

Một phần cậu muốn cô tỏ ra lo lắng và bối rối. Tuy nhiên, thay vì vậy, cô lại nhắm mắt lại và vòng tay ôm lấy cái gối. "Khi anh ở xa, thỉnh thoảng em đã đến đây," cô dịu dàng đáp lại. "Em đã rất nhớ anh. Việc này khiến em có cảm giác được gần anh hơn."

Shinichi không trả lời, chuyện này thật mới mẻ với cậu. Cậu tiếp tục vuốt ve mái tóc của cô.

"Em có chìa khóa, bởi vậy không phải là em đột nhập vào nhà anh hay gì cả," cô tiếp tục. "Nhưng đây là một nơi yêu thích của em. Em có thể nằm cuộn tròn ở đây hàng giờ, chẳng làm gì cả. Đây là nơi tốt nhất."

"Có lí do đặc biệt nào không?"

"Là cái gối," cô thì thầm. "Dù anh đã đi vắng bao lâu chăng nữa, nó vẫn có mùi của anh. Nó khiến em cảm thấy dường như anh lại đang ở đây với em. Và em thích điều đó." Cô thở dài, như thể muốn nuốt lấy mùi hương. "Bây giờ anh đã quay lại, nó thậm chí còn có nhiều mùi của anh hơn." Cô mở mắt ra, lần này, đôi mắt đã ánh lên sự trong trẻo, lanh lợi, và có thêm một chút bẽn lẽn. "Em thật sự không cần làm như thế này nữa, vì anh đã trở về. Nhưng... cảm giác thật dễ chịu."

Anh cười. "Ổn mà. Chẳng có gì là xấu cả."

"...Anh có muốn em về không?"

"Còn tùy. Em có thoải mái không nếu anh muốn tham gia cùng em với hành động hoàn toàn trong sáng?"

Ran nhắm mắt lại và gật đầu, nằm dịch ra gần phía mép giường. Shinichi đứng dậy, bước qua người cô, thu mình cho hợp với tư thế của cô. Ngực cậu ép vào lưng cô, đầu gối chạm vào phía sau đôi chân cô, một tay cậu vòng qua ôm lấy eo cô.

"Sao anh về muộn vậy?" cô hỏi.

"Có một vụ án giết người."

"Biết ngay mà."

"Im nào. Quay lại với giấc ngủ thôi em."

It's not you

I know I'm losing you.

But I don't really care.

I like you a bit, but just a little bit. And I just think I'll give us a chance, to know more about each other.

But maybe it's enough. If you can't accept this part of me, we don't need to try anymore.

My personality is crazier than my expression. So much.

You never ever know me. And you will never know me. Never see me.

There's someone who is waiting for me, at the end of the road. And now I know, it's not you.

May 29, 2011

[Fanfic dịch] I'm already there

Fan fic: I'm already there
Tác giả: Becky Tailweaver
Rate: T
Thể loại: Angst/Romance
Dịch bởi: Rainy.Days.Diary

[Lời tác giả (Becky Tailweaver): -_- Chỉ là một cơn bộc phát của tính khí kì quặc bắt tôi dừng những fics khác lại và viết ra cái này. Đừng hỏi câu truyện này bắt đầu từ đâu, tôi cũng không biết nữa. Tôi cần phải làm gì đó với một bài hát, một giấc mơ quái đản và một tâm trạng chán nản. Detective Conan và những nhân vật quen thuộc thuộc về Gosho Aoyama. Bài hát "I'm Already There" của Lonestar.
Vậy thôi, các bạn hãy đọc nhé..]

Anh không thể trì hoãn thêm được nữa. Ngày mai, Ran sẽ tròn 22 tuổi. Ngày đặc biệt của cô ấy, thời điểm đánh dấu việc cô chính thức chia tay với thời thơ ấu, dù cho cô đã trải qua nhiều thử thách hơn bất cứ thiếu nữ nào.

Mình nhất định sẽ chết chắc trong lần gọi tới nếu mình không gọi ngay bây giờ. Và mình sẽ phải nhìn cái cảnh cô ấy băn khoăn trong suốt ngày sinh nhật...

Đút một vài đồng xu, nhấn những nút mà từ lâu đã thuộc lòng, anh lặng lẽ đứng đợi, tựa người vào bốt điện thoại - người bạn già của mình. Anh biết mọi viết xước trên nó, cũng như biết cái loa nhỏ hơn một chút so với những bốt điện thoại khác, biết cả cách day đi day lại và bấm số 5 như thế nào để có thể gọi được. Đưa ống nghe vào gần khuôn mặt, anh chờ đợi.

Chuông điện thoại reo lên ba lần. Lần thứ tư, ngay trước khi giọng trả lời tự động của Mouri Kogoro vang lên đầy trang trọng thông báo đây là văn phòng thám tử Mouri, ai đó đã nhấc máy.

"Xin chào, văn phòng thám tử - "

"Ran?"

Sự im lặng chết chóc hiện lên ở đầu bên kia. Anh chỉ dám thở nhẹ nhàng, có phần run rẩy, hầu như nghe được sự ngạc nhiên từ phía cô.

"Shinichi?"

"Ừ... Anh đây."

Hít một hơi thật sâu, cô nổ tung vì tức giận với anh. "Ôi chúa ơi, anh có biết đã bao lâu rồi không? Em bắt đầu nghĩ rằng anh đã chết, đồ ích kỉ, ngạo mạn, vô tâm, ngốc nghếch!"

"Ừ... Anh biết... Anh xin lỗi..." Anh chỉ biết nói vậy.

"Xin lỗi không giải quyết vấn đề gì cả! Đã bốn tháng rồi! Em đã đếm từng ngày!" Lẫn trong sự giận dữ là những giọt nước mắt của cô. "Anh có còn quan tâm nữa không thế? Em đã không được gặp anh trong bao năm rồi! Khi nào thì anh sẽ về nhà?"

Cũng giống như mọi lần. Cô mắng nhiếc, cô khóc lóc, cô yêu cầu, cô gặng hỏi - lần nào cũng thế. Và lần nào cũng vậy, anh đáp lại cô cái không-phải-là-câu-trả-lời.

"Anh - Anh không thể nói chính xác. Với tình hình hiện giờ, FBI không thể tìm ra nơi ẩn nấp mới trừ khi anh có thể giải mã - "

"Quỷ tha ma bắt những người FBI chết tiệt đó đi, Kudo Shinichi". Giọng cô đầy nặng nề và đau khổ khiến anh dường như ngừng thở. "Chúng ta không thể cứ sống thế này - Em biết mình không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Anh không thể cứ tiếp tục nuôi dưỡng những hi vọng và ước mơ cho chúng ta trong khi chẳng đưa lại cái gì thực sự cả!"

"Ran, tin anh đi... Anh ước rằng..." Anh chỉ kịp kìm lại giọng khản đặc của mình bằng việc nói những lời ngắt quãng. "Anh ước... Anh có thể..."

Anh ước anh có thể lại ôm em và hôn em. Như trước đây. Như lần cuối ấy. Anh ước anh có thể thực sự ôm em trong vòng tay anh. Haibara, cậu đang ở chỗ quái quỷ nào vậy?

"Chỉ ước muốn thì chẳng làm được gì, Shinichi", cô kiên quyết đáp lại. "Em đã cố gắng - và thất bại."

"Ừ... dù sao... cha mẹ em thế nào rồi?"

"Họ ổn cả." Ran đáp lại ngắn gọn. "Họ vẫn không chịu để em đi kiếm việc làm và trả một phần chi phí cho cuộc sống ở đây. Mẹ cuối cùng cũng có thể nấu cơm. Ba vẫn không chịu ăn món miso mẹ nấu, nhưng thực sự mẹ đã nấu ngon hơn rất nhiều. Ba tiếp tục nhận được nhiều việc hơn cả anh hồi trước, chàng thám tử trung học à."

"Này, anh không còn là thám tử trung học nữa."

"Phải. Giờ anh là một điệp viên bí mật hàng đầu làm việc cho FBI tại Mỹ. Nhưng ba vẫn tiếp tục làm tốt moi việc ở đây - ý em không chỉ nói về công việc của ông."

"Phải, anh biết. Ba là một ông già bẳn tính, nhưng là một ông già bẳn tính tuyệt vời. Ông làm mọi việc thay anh tốt hơn anh có thể làm rất nhiều."

"Đúng vậy. Chờ đã... Có phải anh vừa thừa nhận rằng ba đang làm tốt hơn anh?" Tiếng cô cười thích thú, rồi sau đó là giọng buồn bã và đăm chiêu. "Anh làm thế nào vậy, Shinichi? Sao anh lại làm em nhớ ra rằng em yêu anh, dù anh thậm chí không cố gắng để làm điều đó?"

"Anh không biết... có lẽ đó là sức hút tuyệt vời của anh..."

Sự im lặng nặng nề lại bao trùm họ trong vài phút, có thứ gì đó đang được dựng lên, thứ gì đó cô đang chờ đợi... và thứ mà anh sợ phải nói ra.

"Anh lại lẩn tránh nữa rồi," cô nhận xét, giọng sắc sảo và quở trách. "Anh không định hỏi à? Nếu như nó quên anh rồi thì sao, Shinchi?"

"Ồ... sao mà thế..."

Một giọng nheo nhéo mơ hồ ngắt đứt sự yên lặng phía đầu kia, cùng với nó là tiếng vật gì đó rơi xuống sàn nhà và tiếng bịch của vật gì đó nảy lên. Tiếng hét hăm hở, chói tai vang lên ngay bên cạnh Ran.

"Như anh có thể nghe thấy đấy, thằng bé rõ ràng rất mạnh khỏe," cô thở dài.

Anh gọi cho cô từ trên đường
Trong một căn phòng khách sạn lạnh lẽo, cô đơn
Chỉ để nghe cô nói "Em yêu anh" một lần nữa
Và anh nghe thấy âm thanh
Tiếng cười của những đứa trẻ
Anh đưa tay gạt đi những giọt lệ đọng trên đôi mắt

"Có phải ba đang gọi không mẹ? Đúng rồi! Đúng rồi! Để con nói chuyện! Mẹ, để con nói chuyện!"

"Được rồi, Yuu-chan, cẩn thận, đừng để rơi điện thoại..." Ran nhấc ống nghe ra xa, và hầu như ngay lập tức một giọng trẻ con háo hức và phấn khích vang lên.

"Ba ơi!"

Mỗi lần nghe thằng bé gọi mình như vậy, mình thấy thật đau đớn... vậy mà mình không thể chờ để có thể lại được nghe câu ấy một lần nữa...

Chẳng biết bằng cách nào anh có thể kìm lại sự nghẹn ngào trong cuống họng để trả lời với giọng tươi tỉnh, không để lộ ra bất cứ sự đau khổ nào. "Yuuichi-kun! Con thế nào rồi, thằng quỷ nhỏ?"

"Ba! Con biết đó là ba mà! Mẹ chỉ hét lên như thế với ba thôi."

Anh mỉm cười. "Vậy à, sao con biết mẹ chỉ làm thế với ba?"

"Bởi ba ngốc nghếch! Mẹ nói thế đấy. Mẹ nói ba ngốc nghếch, ích kỉ... ngạo mạn... tên ngốc mê trinh thám."

"Mẹ nói vậy à?" Không nghi ngờ gì, hẳn Ran đang hối hận vì thằng bé có trí nhớ tuyệt vời như mình...

"Đúng vậy, mẹ đã nói thế."

"Thế con có tin mẹ không?"

"Dạ, có thể," thằng bé cười khúc khích. "Một vài phần trong đó. Nhưng không phải cái phần ngốc nghếch đâu. Ba con rất thông minh."

"Ba vui khi được nghe con nói vậy." Anh cảm thấy ấm áp trong lòng, "Con đã ba tuổi rồi... Trường mẫu giáo thế nào? Bạn bè mới thì sao?"

"Không..." Thằng bé đổi giọng trầm ngâm và có chút buồn bã. "Chúng thật ngốc nghếch. Chúng thậm chí còn không biết đọc. Chúng chỉ muốn chơi búp bê, ô tô và những thứ như thế thôi."

Chết tiệt, tại mình mà thằng bé như thế... "Ba hiểu. Con có vâng lời cô giáo không?"

"Vâng! Cô giáo rất tốt với con! Cô để cho con đọc những quyến sách lớn dành cho trẻ nhỏ! Cô thậm chí còn nói con có thể vượt lớp." Giọng vui vẻ mất dần, chuyển sang bối rối. "Ba ơi, vượt lớp nghĩa là thế nào?"

Anh cười. "Nghĩa là con thật sự, thật sự rất thông minh. Con có thể vào môt lớp khác, nơi những đứa trẻ khác muốn nói với con về những thứ con thích." Nhưng có lẽ không nên như vậy.

"Thật thế ạ? Ôi, tuyệt quá!"

"Nhớ ngoan ngoãn và vâng lời cô giáo nhé, dù con có học ở lớp nào đi nữa."

Đầu bên kia chợt im lặng và trở nên trầm lắng.

"Yuu-kun?"

"Ba ơi..." Giọng trẻ con ngập ngừng buồn bã, một câu hỏi hi vọng do dự vang lên. "Ba ơi... Khi nào ba sẽ về thăm con?"

Chúa ơi, giúp tôi...

Giọng trẻ thơ vang lên trên điện thoại.
Hỏi khẽ: "Ba ơi, khi nào ba sẽ về nhà?"
Anh nói câu đầu tiên hiện lên trong tâm trí:

"Ba đã ở đó rồi
Hãy nhìn xung quanh
Ba là ánh nắng trên mái tóc con
Ba là bóng tối trên mặt đất,
Ba là lời thì thầm trong gió
Ba là người bạn tưởng tượng của con
Và ba biết, ba có trong những lời cầu nguyện của con
Ôi, ba đã ở đó rồi."

"À - sớm nhất có thể, Yuu-kun. Ba đang cố gắng hết sức có thể. Ba đang rất cố gắng. Hãy tin ba nhé..." Anh khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt, dù cho giọng nói không thể hiện chút nào cả. "Ba... ba..."

Ba đang ở cùng với con.

"Ba về nhanh được không ba?" Thằng bé ngây thơ hỏi. "Mai là sinh nhật mẹ rồi. Nếu ba về, mẹ sẽ rất vui. Và... con muốn gặp ba."

Ôi Chúa ơi... Chúa ơi, tại sao...? "Ba... Ba biết... và ba sẽ cố gắng.. nhưng... đừng... đừng thức đợi ba nhé..."


"Vâng!" Thằng bé ngay lập tức vui mừng trở lại, coi lời hứa phân nửa và bị đứt quãng đó như một sự thật hiển nhiên. Niềm tin không hề dao động của trẻ nhỏ, ngay cả khi phải đối diện với việc chờ đợi không dứt và thất vọng. "À, mẹ muốn nói chuyện với ba."

"Được rồi... tạm biệt, Yuu-kun. Ba rất yêu con. Nhớ ngoan nhé."

"Vâng. Tạm biệt ba!"

Tiếng ồn ào bị nghẹt lại khi ống nghe được chuyển giao, tiếng Ran vang lên, yếu ớt vỡ vụn như thể cố nén những giọt nước mắt. "Được rồi, nếu điều đó không đủ để khiến anh trở về nhà, em không biết cái gì có thể làm được nữa," cô nói, giọng mỉa mai pha lẫn đau đớn.

Cô quay lại trong điện thoại
Và nói, "Anh yêu, em thật sự nhớ anh
Đừng lo lắng về những đứa trẻ, chúng ổn cả."

"Ran... Anh..."

"Shinichi...", cô thở dài. "Thằng bé vẫn ổn nếu anh không thể trở về. Nó sẽ bị hấp dẫn bởi những chiếc bánh trong bữa tiệc và nó sẽ quên ngay anh thôi."

Không phải nó. Yuuichi sẽ không quên. "Anh vẫn đang cố gắng..."

"Em biết. Em sẽ hi vọng, nhưng em không nín thở chờ đợi." Có sự nhẫn nhục trìu mến trong giọng cô, và sau đó là một hơi thở dài, mệt mỏi. "Em không biết cái gì khiến em chờ anh lâu đến vậy. Có thể là Yuuichi - thằng bé chính là bằng chứng sống. Có thể em đã yêu anh quá nhiều, em vẫn yêu anh, và sự vắng mặt của anh chỉ làm em yêu anh nhiều hơn thôi."

"Anh thật sự ước rằng anh có thể..." Anh đã cố gắng. "Anh hứa anh sẽ làm tất cả những gì anh có thể - "

"Shinichi..."

Anh đau đớn, nghẹn lại khi nói những lời ấy. Những lời hứa trơ tráo chẳng thể trở thành hiện thực, trống rỗng, vụn vỡ và giả dối. "Nếu anh có thể ôm em bây giờ, Ran..."

"Em biết. Em thấy trong mỗi giấc mơ của em. Anh luôn trở về với em, trong trái tim em." Giọng cô đau đớn. "Em luôn mơ thấy anh trở về nhà với mẹ con em... điều đó thật sự khiến em hạnh phúc, em không biết làm gì, chỉ biết khóc, và khi em tỉnh dậy, anh không có ở đây, em khóc nhiều hơn bởi dường như anh đã chết, em chẳng thể với tới anh - anh giống như một hồn ma chỉ có thể gọi điện thoại..."

Anh dường như có thể thấy gương mặt đầy nước mắt cùng những những kỉ niệm hiện lên trong mắt cô. Anh hiểu, anh nhớ hết những kỉ niệm ngọt ngào nhưng đau đớn đó - cũng như sự thật đen tối hơn mà cô không hề biết.

"Ước gì anh ở trong vòng tay em
Được nằm ngay bên cạnh em
Nhưng anh biết anh sẽ ở trong giấc mơ em đêm nay."

Lần cuối cùng Kudo Shinichi xuất hiện trên thế giới này, khoảng bốn năm trước - khi Haibara Ai đột ngột biến mất với tất cả những tài liệu nghiên cứu của mình. Thậm chí ngay cả tiến sĩ Agasa cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Cô ấy biến mất, không một lời cảnh báo hay tạm biệt. Tất cả còn lại chỉ là một viên thuốc giải tạm thời được đặt trong một ngăn bàn rỗng không, trong một thư viện rỗng không.

Sau đó là những chuỗi ngày hoảng sợ. Cảm giác tất cả mọi chuyện đã kết thúc - bọn chúng đã biết, bọn chúng đang đến, đó là lý do tại sao Haibara mất tích. Tiếp đến là những tuần phiền muộn và tuyệt vọng, tìm kiếm bất kì manh mối nào - nhưng không thể tìm ra bất cứ điều gì; thậm chí ngay cả bọn chúng cũng biến mất. Jin, Vodka, những điệp viên đặc biệt, tất cả mọi người, cả cô giáo đáng ngờ kia, người mà anh đã biết sự thật bây giờ - sự thật cay đắng mà anh phải khó khăn mới biết được. Nó khiến anh nghĩ rằng thật sự tất cả đã kết thúc - không còn cơ hội cứu chữa, không có sự giải thoát cho cuộc sống địa ngục nửa vời của anh.

Anh cầm viên thuốc cuối cùng với sự chán nản tuyệt vọng. Cơ hội cuối cùng, viên thuốc thực sự cuối cùng nếu Giáo sư chẳng thể tìm ra cách gì khác, kế hoạch phòng bị khẩn cấp cuối cùng - hi vọng mỏng manh cuối cùng của anh. Hấp tấp và tuyệt vọng, anh nuốt nó và phá hủy cơ hội cuối cùng của mình.

Niềm vui trì hoãn bóng tối tuyệt vọng trong chốc lát. Lại được gặp Ran - xuất hiện đột ngột trước mặt cô, ôm thật chặt bất chấp sự sửng sốt của cô - được nhìn thấy cô mỉm cười đáp lại nụ cười của anh. Tâm trạng của anh lúc ấy là tổng hợp của sự giận dữ, buồn bã cùng cảm giác sụp đổ đang lơ lửng treo trên đầu. Đó là một đoạn kí ức mờ, nhưng vẫn rõ như ban ngày - bản tổng hợp của kỉ niệm và cảm xúc anh không bao giờ quên được: Dành cả ngày với Ran, cả khi đêm xuống - vạch ra một câu truyện bịa đặt để nói với cô, rằng anh nhận được lời mời từ FBI, phải làm việc tại Mĩ trong một vụ án lớn về Mafia, để cứu trẻ con và những người vô tội khỏi những kẻ cướp và những tên khủng bố... không hẳn dối trá nhưng cũng chẳng phải sự thật. Ran, sửng sốt và mất hết tinh thần, khóc lóc và đau đớn - sao anh có thể bỏ lại cô sớm như vậy khi vừa mới trở về, sao anh lại có thể làm tan vỡ trái tim cô lần nữa? Khóc lóc cùng nhau - cô, cầu xin nài nỉ anh không bỏ đi; anh, ý thức được rằng đây có thể là lần cuối cùng. Làm việc đó với cô khi bình minh lên, nhẹ nhàng, ngọt ngào và đau đớn, dường như bị thúc đẩy bởi một nhu cầu mà khiến cả hai đều bất ngờ. Rời khỏi cô đang ngủ một mình trên giường anh với nụ hôn và thì thầm lời tạm biệt, chạy trốn trước khi anh rơi nước mắt, trước khi anh hết thời gian.

"Và anh dịu dàng hôn lên đôi môi em
Chạm vào em với những ngón tay mình
Hãy bật đèn lên và nhắm mắt lại."


"Anh nhớ em, Ran," anh dịu dàng nói, mỗi từ đều có ý nghĩa.

"Em cũng nhớ anh," cô dịu dàng đáp lại, giọng cô cũng nhuốm nỗi buồn như anh. "Em đã chờ anh bốn tháng chỉ để cuối cùng có thể nói với anh rằng hãy bước ra khỏi cuộc sống của em, để em bước tiếp... nhưng em đoán rằng em chẳng thể hoàn toàn từ bỏ anh. Trái tim em vẫn ở cùng anh, dù em có cố gắng phủ nhận thế nào đi nữa."

"Anh lúc nào cũng nghĩ về em," anh đáp lại cô rất nhanh, không thể ngăn được những ý nghĩ vừa đột nhiên xuất hiện, "Anh không bao giờ quên được em - khuôn mặt em xuất hiện trước anh dù anh đi bất cứ đâu. Anh luôn cảm giác có em ở cạnh, ngay cả khi anh chẳng thể chạm vào em..."

"Anh thật xấu xa..." Cô không thể ngăn những giọt nước mắt lại được nữa. "Tại sao anh không thể để em đi cùng anh? Dù mọi người có nói gì đi nữa, chỉ em là không thể. Nhưng em nghĩ mình cũng không muốn. Tốt hơn là anh nên trở về nhà. Hứa với em là anh sẽ trở về nhà trước khi chúng ta chết."

"Anh hứa." Và anh chắc chắn điều đó.

"Nếu không phải vì em, thì hãy vì Yuu-chan... thằng bé muốn được gặp anh hơn bất cứ điều gì..."

"Ran, anh hứa." Mình biết một sự thực rằng - một ngày khi những điều này quá sức chịu đựng, mình sẽ từ bỏ và trở về nhà....

"Em sẽ ghi nhớ điều đó," cô nói, giọng sụt sịt. "Và nếu anh không giữ lời hứa đó, em sẽ săn đuổi anh kể cả khi ở thế giới bên kia để nghiền nát anh ra. Đó cũng là lời hứa của em, chàng thám tử ngốc ạ."

Cô khẽ cười, và anh cũng khẽ cười.

"Ran... Anh muốn nói..." Anh hắng giọng. "Chúc mừng sinh nhật em, dù có hơi sớm một chút..."

"Em muốn anh ở đây," cô lặng lẽ đáp lại. "Nhưng em thật sự xúc động vì anh đã gọi. Thỉnh thoảng, khi không có chuyện gì, em vẫn trút giận vào anh. Cảm ơn, Shinichi."

Anh mỉm cười. "Ừ, phải đứng lên và đá cho anh vài cái mới đúng. Với lại... thật dễ chịu khi được nghe giọng em. Và nói chuyện với Yuuchi." Và lại được nghe thằng bé gọi mình là ba. Mặc dù mình yêu thằng bé rất nhiều... mình ước rằng Ran không phải đã...

"Vâng. Ôi, ba đang rất giận dữ," Ran thở dài, và anh nhận ra tiếng quát tháo của Korogo. "Em phải đi chuẩn bị bữa tối thôi, muộn quá rồi. Mẹ vẫn chưa thể nấu gì ngoài cơm và món miso, nên tốt hơn là em nên vào bếp bây giờ."

"Ừ... Được rồi... Chào mọi người cho anh nhé."

"Nhất định rồi." Nước mắt lại lăn, mặc dù đó chỉ là những lời nói hết sức bình thường. Cô không thể biết khi nào anh lại liên lạc lại nữa, nếu có. Cô phải đi và tạm biệt anh. Kết thúc mỗi cuộc điện thoại đều là nỗi đau tưởng như chết đi được, lần sau tồi tệ hơn lần trước. "Chúng em đều nhớ anh. Tất cả mọi người. Thật sự đấy. Anh quay về sớm nhé?"

"Anh sẽ cố gắng."

"Được rồi... tạm biệt, Shinichi."

"Tạm biệt. Anh... Anh yêu em, Ran."

"Anh đã ở đó rồi,
Không gây ra một tiếng động;
Anh là nhịp đập trong trái tim em,
Anh là ánh trăng chiếu xuống
Anh là lời thì thầm trong gió
Và anh sẽ mãi mãi ở đó.
Em có thể cảm nhận tình yêu chúng ta đã cùng sẻ chia?
Anh đã ở đó rồi."

Đột nhiên, cô nức nở. "Em không thể... Em không thể - Chỉ là.... Chỉ là hãy quay về... Hãy về nhà anh nhé...!"

Và trước khi anh có thể đáp lại - trước khi anh kịp nghĩ bất cứ thứ gì, cô gác máy. Sững sờ, đau đớn, anh lặng người gác máy theo.

Nỗi đau in thật sâu vào trái tim anh, giống như vết thương từ một viên đạn không gây ra một tiếng động, không làm chảy một chút máu nào. Anh thụp xuống góc của bốt điện thoại, gục mặt vào hai cánh tay, đôi vai rung rung lên và nức nở. Đau đớn và cô đơn ập tới vây quanh, anh chẳng thể ngăn chúng lại.

Mọi thứ đều gây đau đớn. Nghĩ về Ran, đang cô đơn và đợi chờ anh, khóc vì anh cũng như anh đang khóc vì cô ấy. Nghĩ về Yuuichi, vẫn nở nụ cười ngay cả khi thằng bé buồn, tự hỏi tại sao anh, ba nó, chẳng bao giờ quay về. Ở bên cạnh họ, nhưng mãi mãi bị ngăn cách khỏi họ.

Anh ở bên họ mọi lúc. Anh đã ở bên Ran cả khi anh phải giấu phản ứng của mình với những tin tức mới có thể làm thay đổi cả cuộc đời - sự thật đơn giản mà giống như một cú đánh vào tính can đảm của anh, đánh cắp hơi thở và trả lại cho anh sự nhu nhược; tất cả chỉ bởi một giây phút yếu đuối và ích kỉ, khiến cuộc sống của anh từ rạn vỡ trở thành vỡ vụn, cảm giác tội lỗi và khổ sở dường như tệ hơn ngàn lần so với trước. Anh đã ở bên cô trong những tháng dài chờ đợi, nhìn cô hi vọng và khao khát mong chờ anh, cố gắng hết sức có thể để làm cô cười, cô đã không từ bỏ thằng bé mặc dù bạn bè và cha mẹ có khuyên nhủ thế nào chăng nữa, kiên trì chịu đựng những lời đồn đại độc ác và bị cô lập, vẫn nói chuyện với anh khi anh gọi - thậm chí còn hăm hở kể cho anh nghe về mọi chuyện đã diễn ra và việc cô ước nhiều đến thế nào nếu anh có thể ở đây.

Anh ở bên cô khi thời điểm ấy đến, và mặc dầu bị từ chối không được vào hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh cũng đã lẻn vào, đứng sau bức màn bệnh viện, không bị ai chú ý trong sự hối hả ngược xuôi, chứng kiến cô hạ sinh một phép màu được đặt tên Yuuichi. Anh ở bên cô, chờ đợi trong khổ sở hàng giờ để cuối cùng cô cũng nhận ra anh đã ở đó - chờ đợi rất lâu để có thể chạm vào phép màu ấy, chỉ để ôm lấy nó, thậm chí ngay cả khi cánh tay anh quá nhỏ để ẵm sinh linh tí hon ấy. Anh ở bên cô, với tất cả những người lớn xung quanh, khi cô nhắc anh hãy cẩn thận, chú ý đầu đứa bé và ôm thật chặt nó; và khi nhìn xuống tấm chăn, anh có thể thấy thứ gì đó thật quý giá xinh đẹp và phi thường khiến anh chẳng thể thở và cũng chẳng thể nghĩ được gì - một thứ nhỏ bé hoàn hảo, chẳng từ nào có thể miêu tả, và anh cảm thấy có thứ gì đó tận sâu đáy lòng khiến anh vừa cười vừa rơi nước mắt.

Anh ở bên họ - sẵn sàng giúp đỡ Ran bất cứ lúc nào anh có thể, sẵn sàng làm bất cứ việc gì cho Yuuichi. Anh là người giúp việc, người trông trẻ, đồng đội, thầy giáo, bạn bè, anh trai - nhưng không bao giờ là cha, là người yêu dấu...

Mọi thứ khiến anh đau đớn - từ kí ức về những khoảnh khắc quý giá cuối cùng của anh với Ran, tới hình ảnh của một thằng bé nhỏ nhắn, xinh xắn, sáng sủa có đôi mắt xanh biếc của anh và mái tóc đen mềm mại của Ran. Rất nhiều thứ trong cuộc đời anh đã vỡ vụn, đâm thủng tâm hồn anh, bỏ mặc anh chảy máu bên trong cho đến chết.

Gục ngã, đau đớn, chờ đợi và khao khát, anh vẫn ở bên họ. Và anh sẽ mãi mãi như thế, dù nó có kéo dài bao lâu đi nữa.

"Chúng ta có thể đang ở cách xa nhau hàng ngàn dặm
Nhưng anh sẽ bên em, dù em ở bất cứ nơi đâu"

Chính là suy nghĩ đó, chỉ riêng suy nghĩ đó thôi cũng khiến anh gạt đi nước mắt và đứng vững trên đôi chân mình. Chỉ riêng suy nghĩ đó thôi cũng đem lại cho anh sức mạnh, nhặt chiếc cặp lên, so đôi vai và bỏ lại bốt điện thoại phía sau. Những lớp mặt nạ đã bị lột trần sau cuộc nói chuyện lại được khoác lên trong khoảng thời gian anh đi về nhà.

Ngay cả khi thỉnh thoảng khi anh mệt mỏi, chỉ muốn từ bỏ - kết thúc những lời nói dối, trở về nhà, thậm chí khi việc nói ra sự thật có thể làm nỗi đau trở nên tồi tệ hơn... thì nó vẫn còn tốt hơn thế này...

Thói quen hình thành trong thời gian dài khiến anh có thể đeo mặt nạ nên chỉ trong vài khoảnh khắc. Khi anh về tới cửa, không ai có thể biết rằng đã có gì không vui xảy ra với anh. Anh mỉm cười xoay tay cầm và mở cánh cừa.

"Cháu về rồi đây!"

"Conan-kun về rồi đấy à!" Ran tựa mình vào cánh cửa bếp chào anh. Dù mắt đỏ hoe và khuôn mặt vẫn hơi hồng hào, nhưng rõ ràng là cô cũng đang làm rất tốt việc giấu đi nỗi đau đằng sau nụ cười. "Bữa ăn sẽ sẵn sàng trong vòng 20 phút nữa - em có thể trông cơn sóng thần đến lúc đó được không?"

"Tất nhiên là được rồi, Ran-neechan!" Mỉm cười để che giấu cảm xúc, anh tháo cặp và giày trước cửa, chờ đợi một âm thanh quen thuộc.

"Anhhhhhhhhhh!"

Rõ ràng thằng bé rất hợp với biệt danh "cơn sóng thần", một đứa trẻ luôn tràn đầy năng lượng, có tài đánh hơi thấy rắc rối cũng như khả năng thoát khỏi những rắc rối đó giống hệt ba nó. Mouri Yuuichi như một cơn sóng chẳng thể lay chuyển, như một cơn bão chẳng thể ngăn cản - là sự kết hợp giữa tính cách hoạt bát và mạnh mẽ của Ran cùng trí thông minh và sự quyết đoán của anh. Một sự kết hợp thật đáng sợ, ngay cả khi nó được thể hiện trong hình hài một đứa trẻ chưa cao đến đầu gối của những người trưởng thành.

Conan xoay xở đỡ được sức nặng của Yuuichi để không bị ngã xuống. Kể cả khi đã một đứa trẻ "mười hai" tuổi, anh vẫn quá nhỏ bé. Sức nặng của Yuuichi khi nhào vào lòng anh gần như vượt quá sức chịu đựng nhưng anh vẫn cố gắng đứng vững trên đôi chân mình.

"Ôi, thằng quỷ, đừng chạy nhảy trong nhà thế chứ!", anh nhắc nhở, quỳ xuống ôm lấy đứa bé. Chẳng ai quan sát và Yuuichi dường như cũng chẳng để ý đến việc anh không hề cư xử như bình thường, vì vậy anh nhắm mắt lại, ôm thằng bé thật chặt vào lòng trong chốc lát, chỉ muốn cảm nhận mùi trẻ con ngọt ngào mềm mại trên mái tóc đen của thằng bé.

Không... Mình vẫn có thể tiếp tục sống thế này. Mình không thể từ bỏ, không phải lúc này. Chúng vẫn còn tồn tại đâu đó ngoài kia. Vả lại, Ran sẽ giết mình mất, và... Yuuichi vẫn quá nhỏ để hiểu hết mọi chuyện. Việc này chỉ khiến thằng bé sợ hãi và lúng túng. Chết tiệt, ai mà không cảm thấy kì quái khi có một đứa trẻ là cha cơ chứ...?

"Hôm nay anh rất nhớ em, Yuu-kun."

Không một chút ngại ngùng, thằng bé ôm lại anh, mặc dù nó hơi phân vân khi anh trai mình đột nhiên không ở trong trạng thái vô tư và vui vẻ như thường lệ. Thỉnh thoảng, có lúc anh ấy đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên lặng lẽ và muốn ôm nó lâu hơn bình thường, nhưng những lúc ấy Yuuichi luôn tiếp nhận, bởi việc ấy khiến thằng bé cả thấy ấm áp và an toàn, một cảm giác mà không ai khác có thể khiến thằng bé cảm nhận được. "Anh đi lâu quá đấy," thằng bé kêu lên, giọng nghiêm trọng. "Em đã đợi, bởi anh đã hứa."

"Ừ, anh biết." Conan nói, buông thằng bé ra. "Hôm nay anh đã đến chỗ đường vòm với Genta-tachi, nhưng tất nhiên anh không quên là mình phải đến thư viện."

Yuuichi nhảy cẫng lên "Anh có mang sách về cho em không? Có không?"

Anh mỉm cười. "Em biết là có mà. Em sẽ thích quyển này, nó có nói về những điều bí hiểm." Anh cúi xuống lấy quyển sách ra khỏi cặp, đưa ra trước mắt thằng bé. "Nhưng trước tiên... em đã giải quyết xong quyển sách đố đó chưa? Cho anh xem nào!"

Ngay lập tức Yuuichi phóng nhanh về căn phòng mà cậu chia sẻ cùng Conan, và từ âm thanh huyên náo phát ra, có lẽ cậu đang khuấy cả căn phòng lên để tìm cho ra quyển sách của mình. Mất khoảng một phút để cậu bé quay trở lại, trong lúc đó Conan đã ngồi trên sàn đợi cậu. Hai người ngồi quanh quyển sách câu đố dành cho trẻ em, kiểm tra lại một lượt những đáp án mà Yuuichi đã đặt ra. Conan chỉ cần huých nhẹ khuỷu tay thằng bé khi nó bỏ lỡ những vấn đề khó, và thằng bé nhanh chóng hiểu ra ngay lập tức. Anh không thể giấu nỗi niềm tự hào, mặc dù thể hiện nó dưới nụ cười nhiệt tình sốt sắng trẻ con.

Yuuichi thật tuyệt vời; biết nói, biết đọc, biết viết, biết suy nghĩ - thằng bé thậm chí còn tiến xa hơn mình nhiều khi mình bằng tuổi nó bây giờ...

"Em đã làm khi em ở trường à?"

"Vâng ạ!" thằng bé đáp lại, nhìn vào quyển sách thứ hai. "Em thấy chán, thế là cô giáo nói em có thể làm."

"Tốt lắm. Ôi, em chắc phải vượt lớp thôi."

"Ba cũng nói như vậy đấy!" Yuuichi tươi cười rạng rỡ, phản chiếu của đôi mắt xanh và mái tóc rối chính xác như anh. "Em muốn được lên lớp! Hôm nay cô giáo thấy em giải câu đố và cũng nói em có thể. Jodie-sensei muốn em vào lớp của cô ấy!"

"Cô ấy... Cô ấy làm..." Giây phút ấy, anh rùng mình ớn lạnh, mặc dầu anh không biểu lộ chút nào ra ngoài. Chết tiệt, cô ta... cô ta... Mình biết là cô ấy đã chuyển khỏi trường trung học, nhưng mình không biết cô ta chuyển đi đâu... Liệu có phải cô ta chuyển vào trường tiểu học là có mục đích cả không?

Ôi chúa ơi... liệu cô ta có biết... về Yuuichi....?

"Yuu-chan, Conan-kun, bữa tối đã sẵn sàng!"

"Vâââng thưa mẹ!"

"Em đến ngay, Ran-neechan!"

Cô ta phải biết. Cô ta đã ở với bọn chúng, cô ta không thể không biết gì được - chỉ cần nhìn thằng bé là đủ biết. Vậy thì... cô ta nhất định phải đang lên một kế hoạch nào đó.. muốn Yuu-kun vào lớp cô ta... cô ta đang định làm cái quái gì vậy nhỉ...? Anh cùng Yuuichi đi rửa chân tay, cố gắng để nỗi sợ trôi theo dòng nước. Cho đến khi anh có thể đánh bại chúng, anh không thể thực sự quay trở về nhà - theo cách mà anh muốn. Và cô giáo đó, cô Jodie Stantemillion đáng bị nguyền rủa đó, là trung tâm của tất cả những việc đó - luôn luôn ở đó, luôn luôn theo dõi, luôn luôn dò hỏi. Cô ta là một trong số bọn chúng, chừng nào đôi mắt lạnh lẽo của cô ta còn theo dõi anh, anh vẫn bị giam cầm. Và bây giờ, cô ta còn có thêm một mạng sống quý giá khác để đe dọa anh.

Buồn bã, đau đớn, cô đơn, tức giận, tất cả những cảm giác đó làm bừng lên cơn thịnh nộ lạnh lẽo ngấm ngầm trong anh. Gia đình nhỏ mà anh là một phần này - dù cho anh có bị giam trong bức tường vô hình, thì anh cũng luôn quyết tâm bảo vệ cho bằng được họ.

Yuuichi vẫn nhún nhảy trên đường tới phòng ăn, lẩm nhẩm hát về "ngày mai", "sinh nhật" và "ba."

Conan cảm thấy trái tim mình quặn lại, bởi anh biết ba thằng bé sẽ chẳng thể quay về nhà vào ngày mai.

"Yuu-chan, ngồi xuống nào," Ran nhẹ nhàng nhắc nhở khi mọi người bước vào phòng. Mouri Kogoro và Eri ngồi cùng nhau phía cuối bàn, Ran ngồi một mình ở phía kế bên, Conan và Yuuichi ngồi đối diện với đôi vợ chồng già.

"A, sao mẹ không gọi con là Yuu-kun như anh gọi ấy?" - đứa bé than phiền. "Thậm chí ba cũng gọi con là Yuu-kun như anh."

Ran cười. "Ngốc ạ, bởi con vẫn là đứa con trai nhỏ bé của mẹ. Và bởi con đang nhún nhảy giống như một chú thỏ con ấy."

"Bởi mai là sinh nhật mẹ!" Yuuichi bi bô. "Và ba cũng sẽ trở về!"

Kogoro và Eri nhìn nhau buồn bã, thấu hiểu, không biết nói gì cả. Họ đã tranh cãi hàng ngàn lần với đứa con gái bướng bỉnh của mình, hãy gạt Kudo ra khỏi cuộc sống, tìm một người đàn ông khác, có thể yêu cô và làm cha của Yuuichi. Nhưng hết lần này đến lần khác, con bé vẫn từ chối và giữ vững niềm tin. Thậm chí ngay cả khi nó đã nhượng bộ, trái tim nó vẫn chống đối.

"Em tin vậy thật ư?" Conan nhẹ nhàng hỏi khi cả gia đình bắt đầu bữa ăn, mắt nhìn chằm chằm vào bát mình.

"Vâng, có thể." Thằng bé khúc khích cười, câu nói của thằng bé đột nhiên giống với những gì nó đã nói trên điện thoại khiến Conan phải liếc nhìn. "Nhưng em biết ba sẽ cố gắng."

"Đúng vậy." Ran lặng lẽ đồng ý, cười với thằng bé. "Đó không phải là vấn đề. Bởi chúng ta đều yêu ba con, phải không, Yuu-chan?"

"Vâng! Con yêu ba lắm!"

Người mà thằng bé chưa bao giờ gặp... vậy mà nó vẫn yêu rất nhiều... Conan nén lại sự nghẹn ngào trong cổ họng.

"Thậm chí nếu anh ấy không thể quay về ngay bây giờ, anh ấy vẫn có thể trở lại vào một ngày nào đó." Ran tiếp tục, nhận thấy nụ cười thông cảm buồn bã trong ánh mắt ba mẹ cô. "Dù cho lý trí con có nói 'Quên đi', trái tim con vẫn không thể ngừng việc tin anh ấy lại. Con phải tin tưởng vào anh ấy.... Anh ấy là tên ngốc mê trinh thám kiêu căng, ích kỉ, ngọt ngào và ngốc nghếch của con."

Lời cô ấy nói dường như có thể xé toạc tất cả những lớp mặt nạ mà anh đang mang, cuốn trôi chúng đi với dòng nước mắt. Anh ở đây, Ran... Anh đang ở ngay đây...

"Anh đã ở đó rồi
Hãy nhìn xung quanh
Anh là ánh nắng trên tóc em
Anh là bóng tối trên mặt đất
Anh là lời thì thầm trong gió
Anh sẽ ở đó cho tới tận cùng
Em có thể cảm nhận được tình yêu chúng ta cùng sẻ chia?
Anh đã ở đó rồi."


"Vậy thì... Cái này dành cho sự hi vọng." Conan nhẹ nhàng đề nghị, nâng cốc trà của mình lên, làm tất cả mọi người ngạc nhiên với một giọng trầm và chững chạc. "Vì sự trở về anh toàn và nhanh chóng của anh Shinichi."

"Tại sao vậy, Conan-kun...!" Eri thì thào, cảm thấy kinh ngạc trước niềm tin và sự xúc động mãnh liệt của thằng bé. Chồng cô nhăn nhó nâng cốc, sẵn sàng cầu chúc cho Kudo vì lời ích con gái mình. Yuuichi nâng cốc của thằng bé lên, mặc dù không hiểu lắm, và Ran chạm nhẹ cốc của mình với Conan, mỉm cười với cậu bé qua miệng cốc khi ngớp từng ngụm.

"Cảm ơn em, Conan-kun. Em biết chị đủ lâu để hiểu chị nhớ anh ấy đến mức nào..."

Anh gật đầu. "Em biết đây không phải là sinh nhật em, nhưng em có một điều ước. Em ước... anh ấy có thể ở đây vì chị. Em - Em ghét phải nhìn thấy chị khóc, Ran-neechan... và em biết, chị yêu anh ấy... nhiều đến mức nào..." Giọng cậu nghẹn ngào, và Ran hiểu nhầm nỗ lực nén nỗi cay đắng của anh là cố gắng không khóc vì lo lắng cho cô.

"Ôi, em thân yêu..." Rưng rưng nước mắt, cô đặt cốc của mình xuống và vòng tay qua, ôm cậu bé thật chặt vào lòng. "Cảm ơn, Conan-kun."

Sự quan tâm ấm áp của cô là dành cho cậu nhóc mang tên Edogawa Conan - nhưng chỉ lần này thôi, Shinichi chấp nhận cái ôm ấy, thả mình trong vòng tay cô và vòng tay ôm lại cô. Anh tự hứa trong trái tim mình, anh không thể nói, sẽ giữ nó lại để nói với cô ấy vào một ngày nào đó. Người mà cô ấy chờ đợi đã ở đây rồi, ngay bên cạnh cô, thậm chí ngay cả khi cô không hề thấy anh.

Anh đang ở đây, Ran. Dù cho có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở đây bên em...

"Anh đã ở đây rồi..."


* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *

Phần kết

Một cô gái trẻ với mái tóc dài màu vàng đứng trước ngõ dẫn tới văn phòng thám tử Mouri, ẩn mình trong bóng tối, tay đút trong túi chiếc áo khoác ấm áp. Đôi mắt sắc sảo và sâu thẩm của cô chăm chú nhìn vào cửa sổ thứ ba của văn phòng thám tử, vừa vặn phản chiếu ánh đèn vàng nhẹ nhàng hắt ra phía trước. Sự ấm áp kì lạ làm dịu ánh nhìn không-thể-đọc-được của cô, sự ấm áp đó từ từ lan tỏa tới đôi môi cô, uốn cong miệng cô thành một nụ cười vừa đủ để có thể nhận ra, buồn bã, dịu dàng.
Cố chịu thêm chút nữa thôi, Kudo-kun, gần kết thúc rồi. Chỉ cần chịu thêm một chút nữa thôi...

May 22, 2011

My recommended fanfics

I haven't read many fanfics, so these are a few ones that I really enjoy:

Princess Returning Pearl Fafinc:
1. Eternally yours - By Ruan Chun Xian.

Detective Conan Fanfic:
2. I'm already there - By Becky Tailweaver
3. Stronger than I am - By Becky Tailweaver - Sequel of I'm already there. Becky Tailweaver is a great author that I've just discovered! She's so cruel as she made me cry a lot. I want to read all her DC's fanfics asap.
4. Not an angel - By Little Pearl.
5. When Pandora's Box Is Opened - By mangaluva. I'm not really impressed by her writting style but the plot is very successful. All events are matched perfectly!

May 21, 2011

[Fan art] Detective Conan



Feel free to use without credit, but just don't say that they're your designs :P




May 18, 2011

[Fanfic dịch] Not an angel

Rate: T
Thể loại: Angst/Hurt/Comfort
Dịch bởi: Rainy.Days.Diary


[Lời tác giả: Đây thực sự là một OOC fanfic dành cho Ran (OCC: Out of character, nhân vật trong truyện không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong truyện gốc). Nhưng thực sự thì mình vẫn đang trong tâm trạng đau khổ và bài hát "Le bien qui fait mal" của Mozart l'opera Rock là cảm hứng để viết lên fanfic này. Hãy tìm bài hát trên youtube và bản dịch lời bài hát nếu bạn không biết tiếng Pháp. Đó thực sự là một bài hát rất tuyệt.

Mình tập trung vào quan hệ tay ba Shinichi-Ran-Conan, được kể dưới cái nhìn của Ran, khoảng 10 năm sau thời điểm trong truyện(như vậy Ran khoảng 27, Shinichi 27, còn Conan là 17). 

Hi vọng các bạn sẽ thích nó!]


Thỉnh thoảng tớ rất ghét cậu... Thỉnh thoảng điều đó khiến tớ chỉ muốn thét lên, thỉnh thoảng nó khiến tớ muốn làm điều gì đó thật ngu ngốc. Thỉnh thoảng tớ không thể ngăn bản thân mình lại được. Nhưng thậm chí nếu tớ có ý định làm gì ngu ngốc, thì cậu cũng chẳng bao giờ có mặt ở đó để cản tớ lại. Luôn luôn là tớ tự ngăn mình lại trước khi quá muộn. Luôn luôn là tớ tự nói với bản thân mình "Dừng lại". Không bao giờ là cậu. Vì cậu không ở bên tớ.

Tớ yêu cậu. Tớ sợ rằng điều đó sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Tớ ghét điều đó. Tớ đã đợi rất nhiều năm, nhưng cậu chẳng bao giờ trở lại. Tớ biết tớ sẽ đợi thêm hàng năm nữa. Luôn luôn chờ đợi. Nhưng sẽ chẳng bao giờ tin rằng cậu sẽ quay về. Tớ đã mất hi vọng từ rất lâu rồi. Tớ thậm chí còn chẳng nhớ là từ bao giờ nữa.

Và như thế, cậu gọi cho tớ. Nói lời "Xin lỗi". Tớ tự hỏi liệu chỉ là sự tưởng tượng của tớ hay đúng là lời xin lỗi ấy cứ ngày một đau đớn hơn theo thời gian. Tới một thời điểm mà tớ không muốn nhấc máy lên nữa. Tới một thời điểm mà chiếc điện thoại bị ném vỡ. Bởi tớ đã có đủ nỗi đau mỗi lần cậu gọi. Bởi tớ không muốn nghe giọng cậu thêm nữa. Bởi tớ sợ những điều tớ sẽ nói. Bởi tớ sợ nghe những câu "Xin lỗi" từ cậu. Bởi những vụ án đó quan trọng hơn tớ.

Lời cậu nói giống như một thứ độc dược ngọt ngào dành cho trái tim tớ. Tớ đã bị đầu độc và luôn đặt hi vọng vào những lời cậu hứa. Tớ cảm thấy sự ngọt ngào pha lẫn đắng cay khi đặt niềm tin nơi cậu. Mỗi giọt nước mắt đều đáng giá, bởi tớ đã từng tin rằng cậu không nói dối. Ôi, con gái khi yêu thật ngốc nghếch... Nhưng rồi mọi chuyện cũng dần dần thay đổi.

Cậu ấy giống như một bản sao của cậu vậy. Thỉnh thoảng tớ nhìn cậu ấy và nghĩ đến việc làm sao để có thể bắt đầu mọi chuyện lại từ đầu. Nhấn nút khởi động, bắt đầu lại cuộc sống và một lần nữa có thể học lại cách yêu. Học cách tin và đặt niềm tin vào những lời nói khác. Vào những lời nói của cậu ấy. Dựa vào cậu ấy. Tớ biết, tớ có thể. Tớ cũng biết cậu ấy yêu tớ. Cậu ấy chẳng thể giấu mãi sự khát khao trong ánh mắt. Nhưng cậu ấy luôn giữ khoảng cách. Giống như có một bức tường vô hình ngăn giữa cậu ấy với tớ. Tớ cá rằng bức tường ấy là cậu. 

Tớ càng đau đớn hơn khi biết rằng cậu ấy rất tôn trọng cậu. Cậu ấy còn tin vào việc cậu sẽ quay trở về nhiều hơn cả tớ. Kì cục thật, nhưng tớ cũng không thể cười. Đau đớn thật, nhưng tớ sẽ không khóc nữa. Bây giờ tớ chỉ khóc vì quá tức giận mà thôi.

Khi cậu ấy bỏ kính ra, trái tim đã phản bội tớ. Lý trí nói rằng tớ vẫn yêu cậu, tớ vẫn nên yêu cậu. Nhưng trái tim kêu gọi tớ hãy đến bên cậu ấy.

Thậm chí ngay cả khi cậu ấy không phải là cậu.

Cậu ấy không phải là cậu.

Cậu ấy còn tốt hơn cậu.

Cậu ấy vượt qua cậu trong mọi chuyện, nhưng lại rất giống cậu, tới mức thỉnh thoảng tớ cũng ghét lây cậu ấy. Nhưng sự hờn ghét đó lại giống như một niềm vui trong trái tim tớ vậy. Tớ tiếp nhận và nắm lấy nó với nụ cười trên khuôn mặt. Điên rồ nhỉ, bởi tớ cảm thấy dễ chịu khi đau khổ như vậy. Biết rằng đó là cậu ấy, rằng đó là nguyên nhân đau đớn của tớ. Cậu ấy và không phải cậu. Bởi cậu ấy có thể khiến tớ tha thứ cho cậu. Với chỉ một cái nhìn, một nụ cười, một lời nói. Hay nói cách khác, chỉ bởi sự hiện diện. Bởi cậu ấy đang ở bên tớ.

Sự thật là có lẽ tớ đã không còn quan tâm tới việc cậu có trở về không nữa Tớ mệt mỏi rồi. Mọi người đều có thể có được hạnh phúc của mình. Chỉ tớ là không. Nhưng hạnh phúc của tớ thật sự là gì? Gặp lại cậu ư? Theo như tớ biết thì cậu khá là hạnh phúc. Có thể cậu đã có một ngôi nhà, một người vợ và những đứa con. Có thể cậu cũng tìm ra hạnh phúc của mình. Chỉ có tớ là không thể vượt qua. Có thể cậu biết và muốn tớ quên cậu đi. Hay có thể tớ chỉ đang tìm thêm một lý do nữa để ghét cậu, bằng việc nghĩ tới những lời nói dối này. 

Đã năm năm trôi qua kể từ lần cuối cùng tớ gặp cậu. Tớ sẽ không ngạc nhiên nếu cậu chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt tớ nữa. Tớ có sợ điều đó không? Có thể sẽ là một sự giải thoát nếu cậu nói với tớ rằng "Tớ sẽ không bao giờ quay lại nữa". Có thể khi đó những bức tường vô hình bao quanh tớ sẽ sụp đổ. Có thể cuối cùng tớ cũng sẽ tự do. Có thể cậu ấy sẽ vượt qua được những mảnh kính đã vỡ vụn để đến bên tớ, mang lại cho tớ cảm giác được yêu thương. Sự hiện diện của cậu ấy sẽ chấm dứt nỗi đau này.

Tớ vẫn khóc. Tớ cảm nhận được một nỗi đau không thể chịu đựng, và điều đó thật kì cục. Người tớ tin tưởng nhất, người tớ yêu mến nhất và tớ biết người ấy cũng yêu tớ, lại chỉ làm tớ đau. Không phải tớ là người quan trọng nhất trên thế giới này đối với cậu sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tớ đã tin tưởng cậu, nhưng có vẻ như tớ thật ngốc nghếch. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu như cậu chưa bao giờ nói lời yêu tớ. Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu như...

Tớ muốn có thể sống thiếu cậu. Với một nụ cười không giả tạo trên khuôn mặt. Không có ai phải lo lắng vì tớ nữa. Tớ muốn lại có những giấc mơ, thay vì cứ trốn chạy. Chạy thật xa, xa khỏi ngôi nhà, khỏi những người tớ biết, khỏi cậu, khỏi cậu ấy... Không, tốt hơn là chạy trốn cùng cậu ấy. Nếu không tớ muốn trốn chạy khỏi cuộc đời này. Thực sự thì ý nghĩ đó vẫn làm tớ sợ, một chút thôi. Một phần tỉnh táo còn lại trong tớ không cho phép tớ nghĩ về điều đó.

Tớ không thể tránh khỏi việc bị cậu ấy hấp dẫn. Thỉnh thoảng, tớ cảm thấy ánh mắt cậu ấy lướt khắp thân thể mình, và tự hỏi cậu ấy đã giữ cái nhìn đó từ bao lâu rồi. Bởi cậu ấy đã từng nhìn tớ như vậy từ khi còn nhỏ. Đó là lỗi của tớ, khi nhầm lẫn rằng đó chỉ là một cái nhìn của sự ngưỡng mộ. Không, không trong sáng như vậy đâu. Là cái nhìn ham muốn, cái nhìn khi bị lôi cuốn. Tớ chỉ có thể rùng mình và cắn chặt môi cho đến khi cậu ấy quay đi. Có thể cậu ấy chẳng biết tớ đã cảm thấy những gì? Hay là cậu ấy biết? Cậu ấy là một thám tử giỏi hơn cậu.

Hãy nói với tớ rằng mọi chuyện đã kết thúc. Tớ sợ phải tự mình nói điều đó, nhưng tớ hứa, tớ sẽ nói. Tớ không thể chịu đựng được lâu hơn nữa, vì vậy cậu hãy quyết định nhanh lên. Hoặc cậu quay về, hoặc tớ sẽ chạy trốn. Thật không công bằng khi cậu đã giam giữ tớ lâu đến vậy. Con chim ở trong lồng còn muốn được tự do nữa là. Tớ không có sự lựa chọn khác. Hoặc tớ sẽ thoát ra, hoặc tớ sẽ chết.

Có thể vì tớ đã nhìn thấy quá nhiều người chết? Tớ bắt đầu nghĩ đến việc đó. Có thể tớ bị cái chết cuốn hút? Tớ muốn tự tử... Tớ sẵn sàng đón nhận rủi ro và mạo hiểm. Thậm chí nếu thứ tớ mang ra đánh cược là cuộc sống của mình cũng chẳng phải là vấn đề. Cuộc sống không còn nhiều giá trị với tớ. Bởi sống trong đau khổ là cuộc sống tớ khinh miệt và ghét bỏ. Tớ đoán tớ đã đánh mất lý do để tồn tại... Không, tớ phải lấy lại những lời đó. Tớ vẫn còn có cậu ấy.

Giá mà tớ biết cậu ấy sẽ phản ứng thế nào. Phải, không phải cậu mà là cậu ấy. Tớ chỉ do dự vì cậu ấy. Cậu ấy là lý do sống của tớ trong những năm qua. Là lý do khiến tớ tồn tại. Nhưng cậu lại giữ chìa khóa tới trái tim tớ. Cậu phải mở nó ra, để tớ có thể chào đón cậu ấy vào. Bước vào cuộc đời tớ. Thắp sáng nó lại một lần nữa. Để tớ có thể trở lại cuộc sống bình thường. Để tớ có thể nói lời tạm biệt với sự thù ghét đang ngự trị cuộc sống tớ bây giờ.

Thỉnh thoảng, cậu ấy trông thật bối rối và đau khổ khi tớ nói có thể đánh đổi tất cả chỉ để cậu ấy là cậu. Cậu ấy cũng có nỗi đau như tớ. Vậy tại sao cậu không thể khiến chúng tớ hạnh phúc? Tạo sao cậu không thể một lần trong đời làm điều đó? Cậu bỏ lại tớ, không bận tâm đến việc quay lại, kể cả khi cậu quay lại cũng chỉ là để biến mất thêm một lần nữa. Việc ấy đã lặp lại rất nhiều lần rồi... Không một lời giải thích. Thậm chí lời tỏ tình mà tớ trân trọng cũng không phải là do cậu muốn nói, mà do tớ ép cậu nói ra.

Cậu lúc ấy tức giận khủng khiếp. Nói giống như một lời buộc tội. "Bởi tớ yêu cậu nên tớ muốn cậu đứng ngoài việc này!" Cậu không nghĩ rằng đó là một lời tỏ tình mà chẳng cô gái nào muốn nghe sao? Nhưng lúc đó tớ chấp nhận. Tớ vui vẻ đón nhận và đáp lại. Để rồi sau đó lại hối hận. Bởi cậu một lần nữa bỏ rơi tớ. Sau khi nói yêu tớ. Sau khi làm tớ tin rằng mọi việc rồi sẽ ổn. Sau khi làm việc đó với tớ.

Tớ xin lỗi, Tớ không nghĩ chúng ta sẽ lại có thể làm việc đó một lần nữa.

Tớ muốn làm việc đó với cậu ấy.

Vậy tại sao tớ lại không thể?

Tớ liệu có thể yêu cả hai người không? Nếu có, vậy thì ổn thôi, tớ yêu cả cậu và cậu ấy. Nhưng tớ không biết tớ yêu ai nhiều hơn. Tớ ghét cậu vì cậu khiến tớ rơi vào tình trạng này. Tớ ghét cậu ấy vì đã không làm bất cứ việc gì cả. Thậm chí ngay cả khi tớ hiểu sự lưỡng lự của cậu ấy. Sự cách biệt tuổi tác không phải là vấn đề - cậu ấy luôn luôn trưởng thành hơn tuổi. Tớ không quan tâm nếu mọi người nghĩ rằng chúng tớ là chị em ruột. Chúng tớ không phải là chị em ruột.

Thỉnh thoảng cậu ấy gọi tên tớ - chỉ tên thôi. Và tớ tự hỏi liệu đó có phải chỉ là sự tưởng tượng của tớ không khi tớ nghe thấy giọng cậu lúc đó... Hoặc là cậu ấy có giọng giống cậu. Tớ sợ khi nghĩ đến điều đó. Đó liệu có phải là sự lừa gạt của lý trí hay trái tim? Tớ yêu cậu ấy vì chính bản thân cậu ấy hay chỉ vì người mà cậu ấy gợi nhớ đến? Cái "sự thật" mà cậu luôn luôn nói đến là cái nào?

Tớ không muốn làm tổn thương cậu ấy. Tớ muốn làm thế với cậu. Làm cậu đau đớn. Về thể xác hoặc tinh thần. Nếu tớ sử dụng những chiêu võ của mình, tớ sẽ thấy ngay kết quả. Dễ dàng và nhanh chóng hơn. Nếu phải tra tấn cậu về tinh thần, sẽ mất thời gian. Vả lại khi đó, tớ có thể đã bình tĩnh lại sau cơn giận dữ, tớ sẽ chẳng muốn làm cậu đau nữa. Nhưng ngay bây giờ, tớ nghĩ tớ có thể hiểu một chút về những kẻ sát nhân.

Liệu có thực sự cần một lý do để giết ai đó? Tớ tin là cần. Có cần lý do để giúp đỡ ai đó? Không. Vì vậy hãy đến và giúp tớ. Cứu tớ khỏi sự khổ sở này trước khi tớ biến thành người nào đó xa lạ với cậu. Người nào đó mà cậu không yêu. Người nào đó mà cậu khinh miệt. Đó là điều cuối cùng tớ muốn. Tớ muốn sự rõ ràng. Muốn biết cảm giác của cậu. Muốn biết chuyện gì đã xảy ra và điều gì đã khiến cậu hành động như vậy.

Nếu không phải là giọng nói và cách chuyện nói của cậu, tớ sẽ nghĩ rằng cậu đã chết. Đó là lý do duy nhất tớ vẫn còn nhấc máy. Để biết rằng cậu vẫn còn sống. Để tự mình xác nhận điều đó. Nhưng tớ không chắc tớ hi vọng rằng một ngày nào đó, ai đó sẽ gọi điện cho tớ thông báo về cái chết của cậu hơn, hay tớ muốn nghe rằng tất cả mọi việc đã kết thúc hơn...

Nếu cậu quay về, tớ sẽ làm thế nào với những tình cảm tớ đã dành cho cậu ấy đây? Tớ không muốn giũ bỏ sạch chúng. Cậu ấy quá quý giá với tớ. Cậu ấy cũng quan trọng như cậu vậy. Nhưng... Tớ bắt đầu có cảm giác rằng cậu ấy với tớ thậm chí còn quan trọng hơn cả cậu. Tớ thật ích kỉ khi muốn có cả hai người. Tốt nhất cả hai đều là người yêu của tớ, chồng của tớ. Tớ bị mắc kẹt trong ý nghĩ đó.

Có rất nhiều lý do để tớ ghét cậu. Và vẫn không thể tự mình nói tớ không yêu cậu. Bởi vì tớ có yêu cậu. Bởi vì một phần trong tớ biết rằng đây chỉ là một cơn ác mộng. Một cơn ác mộng dài và đau đớn, nhưng một ngày, cậu sẽ đến đánh thức tớ dậy, gọi tớ là đồ ngốc... Phải, tớ thật ngốc nghếch. Bởi đã không chịu từ bỏ. Bởi vẫn sống. Bởi vẫn yêu cậu. Bởi vẫn chọn cậu thay vì cậu ấy.