May 18, 2011

[Fanfic dịch] Not an angel

Rate: T
Thể loại: Angst/Hurt/Comfort
Dịch bởi: Rainy.Days.Diary


[Lời tác giả: Đây thực sự là một OOC fanfic dành cho Ran (OCC: Out of character, nhân vật trong truyện không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong truyện gốc). Nhưng thực sự thì mình vẫn đang trong tâm trạng đau khổ và bài hát "Le bien qui fait mal" của Mozart l'opera Rock là cảm hứng để viết lên fanfic này. Hãy tìm bài hát trên youtube và bản dịch lời bài hát nếu bạn không biết tiếng Pháp. Đó thực sự là một bài hát rất tuyệt.

Mình tập trung vào quan hệ tay ba Shinichi-Ran-Conan, được kể dưới cái nhìn của Ran, khoảng 10 năm sau thời điểm trong truyện(như vậy Ran khoảng 27, Shinichi 27, còn Conan là 17). 

Hi vọng các bạn sẽ thích nó!]


Thỉnh thoảng tớ rất ghét cậu... Thỉnh thoảng điều đó khiến tớ chỉ muốn thét lên, thỉnh thoảng nó khiến tớ muốn làm điều gì đó thật ngu ngốc. Thỉnh thoảng tớ không thể ngăn bản thân mình lại được. Nhưng thậm chí nếu tớ có ý định làm gì ngu ngốc, thì cậu cũng chẳng bao giờ có mặt ở đó để cản tớ lại. Luôn luôn là tớ tự ngăn mình lại trước khi quá muộn. Luôn luôn là tớ tự nói với bản thân mình "Dừng lại". Không bao giờ là cậu. Vì cậu không ở bên tớ.

Tớ yêu cậu. Tớ sợ rằng điều đó sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Tớ ghét điều đó. Tớ đã đợi rất nhiều năm, nhưng cậu chẳng bao giờ trở lại. Tớ biết tớ sẽ đợi thêm hàng năm nữa. Luôn luôn chờ đợi. Nhưng sẽ chẳng bao giờ tin rằng cậu sẽ quay về. Tớ đã mất hi vọng từ rất lâu rồi. Tớ thậm chí còn chẳng nhớ là từ bao giờ nữa.

Và như thế, cậu gọi cho tớ. Nói lời "Xin lỗi". Tớ tự hỏi liệu chỉ là sự tưởng tượng của tớ hay đúng là lời xin lỗi ấy cứ ngày một đau đớn hơn theo thời gian. Tới một thời điểm mà tớ không muốn nhấc máy lên nữa. Tới một thời điểm mà chiếc điện thoại bị ném vỡ. Bởi tớ đã có đủ nỗi đau mỗi lần cậu gọi. Bởi tớ không muốn nghe giọng cậu thêm nữa. Bởi tớ sợ những điều tớ sẽ nói. Bởi tớ sợ nghe những câu "Xin lỗi" từ cậu. Bởi những vụ án đó quan trọng hơn tớ.

Lời cậu nói giống như một thứ độc dược ngọt ngào dành cho trái tim tớ. Tớ đã bị đầu độc và luôn đặt hi vọng vào những lời cậu hứa. Tớ cảm thấy sự ngọt ngào pha lẫn đắng cay khi đặt niềm tin nơi cậu. Mỗi giọt nước mắt đều đáng giá, bởi tớ đã từng tin rằng cậu không nói dối. Ôi, con gái khi yêu thật ngốc nghếch... Nhưng rồi mọi chuyện cũng dần dần thay đổi.

Cậu ấy giống như một bản sao của cậu vậy. Thỉnh thoảng tớ nhìn cậu ấy và nghĩ đến việc làm sao để có thể bắt đầu mọi chuyện lại từ đầu. Nhấn nút khởi động, bắt đầu lại cuộc sống và một lần nữa có thể học lại cách yêu. Học cách tin và đặt niềm tin vào những lời nói khác. Vào những lời nói của cậu ấy. Dựa vào cậu ấy. Tớ biết, tớ có thể. Tớ cũng biết cậu ấy yêu tớ. Cậu ấy chẳng thể giấu mãi sự khát khao trong ánh mắt. Nhưng cậu ấy luôn giữ khoảng cách. Giống như có một bức tường vô hình ngăn giữa cậu ấy với tớ. Tớ cá rằng bức tường ấy là cậu. 

Tớ càng đau đớn hơn khi biết rằng cậu ấy rất tôn trọng cậu. Cậu ấy còn tin vào việc cậu sẽ quay trở về nhiều hơn cả tớ. Kì cục thật, nhưng tớ cũng không thể cười. Đau đớn thật, nhưng tớ sẽ không khóc nữa. Bây giờ tớ chỉ khóc vì quá tức giận mà thôi.

Khi cậu ấy bỏ kính ra, trái tim đã phản bội tớ. Lý trí nói rằng tớ vẫn yêu cậu, tớ vẫn nên yêu cậu. Nhưng trái tim kêu gọi tớ hãy đến bên cậu ấy.

Thậm chí ngay cả khi cậu ấy không phải là cậu.

Cậu ấy không phải là cậu.

Cậu ấy còn tốt hơn cậu.

Cậu ấy vượt qua cậu trong mọi chuyện, nhưng lại rất giống cậu, tới mức thỉnh thoảng tớ cũng ghét lây cậu ấy. Nhưng sự hờn ghét đó lại giống như một niềm vui trong trái tim tớ vậy. Tớ tiếp nhận và nắm lấy nó với nụ cười trên khuôn mặt. Điên rồ nhỉ, bởi tớ cảm thấy dễ chịu khi đau khổ như vậy. Biết rằng đó là cậu ấy, rằng đó là nguyên nhân đau đớn của tớ. Cậu ấy và không phải cậu. Bởi cậu ấy có thể khiến tớ tha thứ cho cậu. Với chỉ một cái nhìn, một nụ cười, một lời nói. Hay nói cách khác, chỉ bởi sự hiện diện. Bởi cậu ấy đang ở bên tớ.

Sự thật là có lẽ tớ đã không còn quan tâm tới việc cậu có trở về không nữa Tớ mệt mỏi rồi. Mọi người đều có thể có được hạnh phúc của mình. Chỉ tớ là không. Nhưng hạnh phúc của tớ thật sự là gì? Gặp lại cậu ư? Theo như tớ biết thì cậu khá là hạnh phúc. Có thể cậu đã có một ngôi nhà, một người vợ và những đứa con. Có thể cậu cũng tìm ra hạnh phúc của mình. Chỉ có tớ là không thể vượt qua. Có thể cậu biết và muốn tớ quên cậu đi. Hay có thể tớ chỉ đang tìm thêm một lý do nữa để ghét cậu, bằng việc nghĩ tới những lời nói dối này. 

Đã năm năm trôi qua kể từ lần cuối cùng tớ gặp cậu. Tớ sẽ không ngạc nhiên nếu cậu chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt tớ nữa. Tớ có sợ điều đó không? Có thể sẽ là một sự giải thoát nếu cậu nói với tớ rằng "Tớ sẽ không bao giờ quay lại nữa". Có thể khi đó những bức tường vô hình bao quanh tớ sẽ sụp đổ. Có thể cuối cùng tớ cũng sẽ tự do. Có thể cậu ấy sẽ vượt qua được những mảnh kính đã vỡ vụn để đến bên tớ, mang lại cho tớ cảm giác được yêu thương. Sự hiện diện của cậu ấy sẽ chấm dứt nỗi đau này.

Tớ vẫn khóc. Tớ cảm nhận được một nỗi đau không thể chịu đựng, và điều đó thật kì cục. Người tớ tin tưởng nhất, người tớ yêu mến nhất và tớ biết người ấy cũng yêu tớ, lại chỉ làm tớ đau. Không phải tớ là người quan trọng nhất trên thế giới này đối với cậu sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tớ đã tin tưởng cậu, nhưng có vẻ như tớ thật ngốc nghếch. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu như cậu chưa bao giờ nói lời yêu tớ. Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu như...

Tớ muốn có thể sống thiếu cậu. Với một nụ cười không giả tạo trên khuôn mặt. Không có ai phải lo lắng vì tớ nữa. Tớ muốn lại có những giấc mơ, thay vì cứ trốn chạy. Chạy thật xa, xa khỏi ngôi nhà, khỏi những người tớ biết, khỏi cậu, khỏi cậu ấy... Không, tốt hơn là chạy trốn cùng cậu ấy. Nếu không tớ muốn trốn chạy khỏi cuộc đời này. Thực sự thì ý nghĩ đó vẫn làm tớ sợ, một chút thôi. Một phần tỉnh táo còn lại trong tớ không cho phép tớ nghĩ về điều đó.

Tớ không thể tránh khỏi việc bị cậu ấy hấp dẫn. Thỉnh thoảng, tớ cảm thấy ánh mắt cậu ấy lướt khắp thân thể mình, và tự hỏi cậu ấy đã giữ cái nhìn đó từ bao lâu rồi. Bởi cậu ấy đã từng nhìn tớ như vậy từ khi còn nhỏ. Đó là lỗi của tớ, khi nhầm lẫn rằng đó chỉ là một cái nhìn của sự ngưỡng mộ. Không, không trong sáng như vậy đâu. Là cái nhìn ham muốn, cái nhìn khi bị lôi cuốn. Tớ chỉ có thể rùng mình và cắn chặt môi cho đến khi cậu ấy quay đi. Có thể cậu ấy chẳng biết tớ đã cảm thấy những gì? Hay là cậu ấy biết? Cậu ấy là một thám tử giỏi hơn cậu.

Hãy nói với tớ rằng mọi chuyện đã kết thúc. Tớ sợ phải tự mình nói điều đó, nhưng tớ hứa, tớ sẽ nói. Tớ không thể chịu đựng được lâu hơn nữa, vì vậy cậu hãy quyết định nhanh lên. Hoặc cậu quay về, hoặc tớ sẽ chạy trốn. Thật không công bằng khi cậu đã giam giữ tớ lâu đến vậy. Con chim ở trong lồng còn muốn được tự do nữa là. Tớ không có sự lựa chọn khác. Hoặc tớ sẽ thoát ra, hoặc tớ sẽ chết.

Có thể vì tớ đã nhìn thấy quá nhiều người chết? Tớ bắt đầu nghĩ đến việc đó. Có thể tớ bị cái chết cuốn hút? Tớ muốn tự tử... Tớ sẵn sàng đón nhận rủi ro và mạo hiểm. Thậm chí nếu thứ tớ mang ra đánh cược là cuộc sống của mình cũng chẳng phải là vấn đề. Cuộc sống không còn nhiều giá trị với tớ. Bởi sống trong đau khổ là cuộc sống tớ khinh miệt và ghét bỏ. Tớ đoán tớ đã đánh mất lý do để tồn tại... Không, tớ phải lấy lại những lời đó. Tớ vẫn còn có cậu ấy.

Giá mà tớ biết cậu ấy sẽ phản ứng thế nào. Phải, không phải cậu mà là cậu ấy. Tớ chỉ do dự vì cậu ấy. Cậu ấy là lý do sống của tớ trong những năm qua. Là lý do khiến tớ tồn tại. Nhưng cậu lại giữ chìa khóa tới trái tim tớ. Cậu phải mở nó ra, để tớ có thể chào đón cậu ấy vào. Bước vào cuộc đời tớ. Thắp sáng nó lại một lần nữa. Để tớ có thể trở lại cuộc sống bình thường. Để tớ có thể nói lời tạm biệt với sự thù ghét đang ngự trị cuộc sống tớ bây giờ.

Thỉnh thoảng, cậu ấy trông thật bối rối và đau khổ khi tớ nói có thể đánh đổi tất cả chỉ để cậu ấy là cậu. Cậu ấy cũng có nỗi đau như tớ. Vậy tại sao cậu không thể khiến chúng tớ hạnh phúc? Tạo sao cậu không thể một lần trong đời làm điều đó? Cậu bỏ lại tớ, không bận tâm đến việc quay lại, kể cả khi cậu quay lại cũng chỉ là để biến mất thêm một lần nữa. Việc ấy đã lặp lại rất nhiều lần rồi... Không một lời giải thích. Thậm chí lời tỏ tình mà tớ trân trọng cũng không phải là do cậu muốn nói, mà do tớ ép cậu nói ra.

Cậu lúc ấy tức giận khủng khiếp. Nói giống như một lời buộc tội. "Bởi tớ yêu cậu nên tớ muốn cậu đứng ngoài việc này!" Cậu không nghĩ rằng đó là một lời tỏ tình mà chẳng cô gái nào muốn nghe sao? Nhưng lúc đó tớ chấp nhận. Tớ vui vẻ đón nhận và đáp lại. Để rồi sau đó lại hối hận. Bởi cậu một lần nữa bỏ rơi tớ. Sau khi nói yêu tớ. Sau khi làm tớ tin rằng mọi việc rồi sẽ ổn. Sau khi làm việc đó với tớ.

Tớ xin lỗi, Tớ không nghĩ chúng ta sẽ lại có thể làm việc đó một lần nữa.

Tớ muốn làm việc đó với cậu ấy.

Vậy tại sao tớ lại không thể?

Tớ liệu có thể yêu cả hai người không? Nếu có, vậy thì ổn thôi, tớ yêu cả cậu và cậu ấy. Nhưng tớ không biết tớ yêu ai nhiều hơn. Tớ ghét cậu vì cậu khiến tớ rơi vào tình trạng này. Tớ ghét cậu ấy vì đã không làm bất cứ việc gì cả. Thậm chí ngay cả khi tớ hiểu sự lưỡng lự của cậu ấy. Sự cách biệt tuổi tác không phải là vấn đề - cậu ấy luôn luôn trưởng thành hơn tuổi. Tớ không quan tâm nếu mọi người nghĩ rằng chúng tớ là chị em ruột. Chúng tớ không phải là chị em ruột.

Thỉnh thoảng cậu ấy gọi tên tớ - chỉ tên thôi. Và tớ tự hỏi liệu đó có phải chỉ là sự tưởng tượng của tớ không khi tớ nghe thấy giọng cậu lúc đó... Hoặc là cậu ấy có giọng giống cậu. Tớ sợ khi nghĩ đến điều đó. Đó liệu có phải là sự lừa gạt của lý trí hay trái tim? Tớ yêu cậu ấy vì chính bản thân cậu ấy hay chỉ vì người mà cậu ấy gợi nhớ đến? Cái "sự thật" mà cậu luôn luôn nói đến là cái nào?

Tớ không muốn làm tổn thương cậu ấy. Tớ muốn làm thế với cậu. Làm cậu đau đớn. Về thể xác hoặc tinh thần. Nếu tớ sử dụng những chiêu võ của mình, tớ sẽ thấy ngay kết quả. Dễ dàng và nhanh chóng hơn. Nếu phải tra tấn cậu về tinh thần, sẽ mất thời gian. Vả lại khi đó, tớ có thể đã bình tĩnh lại sau cơn giận dữ, tớ sẽ chẳng muốn làm cậu đau nữa. Nhưng ngay bây giờ, tớ nghĩ tớ có thể hiểu một chút về những kẻ sát nhân.

Liệu có thực sự cần một lý do để giết ai đó? Tớ tin là cần. Có cần lý do để giúp đỡ ai đó? Không. Vì vậy hãy đến và giúp tớ. Cứu tớ khỏi sự khổ sở này trước khi tớ biến thành người nào đó xa lạ với cậu. Người nào đó mà cậu không yêu. Người nào đó mà cậu khinh miệt. Đó là điều cuối cùng tớ muốn. Tớ muốn sự rõ ràng. Muốn biết cảm giác của cậu. Muốn biết chuyện gì đã xảy ra và điều gì đã khiến cậu hành động như vậy.

Nếu không phải là giọng nói và cách chuyện nói của cậu, tớ sẽ nghĩ rằng cậu đã chết. Đó là lý do duy nhất tớ vẫn còn nhấc máy. Để biết rằng cậu vẫn còn sống. Để tự mình xác nhận điều đó. Nhưng tớ không chắc tớ hi vọng rằng một ngày nào đó, ai đó sẽ gọi điện cho tớ thông báo về cái chết của cậu hơn, hay tớ muốn nghe rằng tất cả mọi việc đã kết thúc hơn...

Nếu cậu quay về, tớ sẽ làm thế nào với những tình cảm tớ đã dành cho cậu ấy đây? Tớ không muốn giũ bỏ sạch chúng. Cậu ấy quá quý giá với tớ. Cậu ấy cũng quan trọng như cậu vậy. Nhưng... Tớ bắt đầu có cảm giác rằng cậu ấy với tớ thậm chí còn quan trọng hơn cả cậu. Tớ thật ích kỉ khi muốn có cả hai người. Tốt nhất cả hai đều là người yêu của tớ, chồng của tớ. Tớ bị mắc kẹt trong ý nghĩ đó.

Có rất nhiều lý do để tớ ghét cậu. Và vẫn không thể tự mình nói tớ không yêu cậu. Bởi vì tớ có yêu cậu. Bởi vì một phần trong tớ biết rằng đây chỉ là một cơn ác mộng. Một cơn ác mộng dài và đau đớn, nhưng một ngày, cậu sẽ đến đánh thức tớ dậy, gọi tớ là đồ ngốc... Phải, tớ thật ngốc nghếch. Bởi đã không chịu từ bỏ. Bởi vẫn sống. Bởi vẫn yêu cậu. Bởi vẫn chọn cậu thay vì cậu ấy.

0 comments:

Post a Comment