May 29, 2011

[Fanfic dịch] I'm already there

Fan fic: I'm already there
Tác giả: Becky Tailweaver
Rate: T
Thể loại: Angst/Romance
Dịch bởi: Rainy.Days.Diary

[Lời tác giả (Becky Tailweaver): -_- Chỉ là một cơn bộc phát của tính khí kì quặc bắt tôi dừng những fics khác lại và viết ra cái này. Đừng hỏi câu truyện này bắt đầu từ đâu, tôi cũng không biết nữa. Tôi cần phải làm gì đó với một bài hát, một giấc mơ quái đản và một tâm trạng chán nản. Detective Conan và những nhân vật quen thuộc thuộc về Gosho Aoyama. Bài hát "I'm Already There" của Lonestar.
Vậy thôi, các bạn hãy đọc nhé..]

Anh không thể trì hoãn thêm được nữa. Ngày mai, Ran sẽ tròn 22 tuổi. Ngày đặc biệt của cô ấy, thời điểm đánh dấu việc cô chính thức chia tay với thời thơ ấu, dù cho cô đã trải qua nhiều thử thách hơn bất cứ thiếu nữ nào.

Mình nhất định sẽ chết chắc trong lần gọi tới nếu mình không gọi ngay bây giờ. Và mình sẽ phải nhìn cái cảnh cô ấy băn khoăn trong suốt ngày sinh nhật...

Đút một vài đồng xu, nhấn những nút mà từ lâu đã thuộc lòng, anh lặng lẽ đứng đợi, tựa người vào bốt điện thoại - người bạn già của mình. Anh biết mọi viết xước trên nó, cũng như biết cái loa nhỏ hơn một chút so với những bốt điện thoại khác, biết cả cách day đi day lại và bấm số 5 như thế nào để có thể gọi được. Đưa ống nghe vào gần khuôn mặt, anh chờ đợi.

Chuông điện thoại reo lên ba lần. Lần thứ tư, ngay trước khi giọng trả lời tự động của Mouri Kogoro vang lên đầy trang trọng thông báo đây là văn phòng thám tử Mouri, ai đó đã nhấc máy.

"Xin chào, văn phòng thám tử - "

"Ran?"

Sự im lặng chết chóc hiện lên ở đầu bên kia. Anh chỉ dám thở nhẹ nhàng, có phần run rẩy, hầu như nghe được sự ngạc nhiên từ phía cô.

"Shinichi?"

"Ừ... Anh đây."

Hít một hơi thật sâu, cô nổ tung vì tức giận với anh. "Ôi chúa ơi, anh có biết đã bao lâu rồi không? Em bắt đầu nghĩ rằng anh đã chết, đồ ích kỉ, ngạo mạn, vô tâm, ngốc nghếch!"

"Ừ... Anh biết... Anh xin lỗi..." Anh chỉ biết nói vậy.

"Xin lỗi không giải quyết vấn đề gì cả! Đã bốn tháng rồi! Em đã đếm từng ngày!" Lẫn trong sự giận dữ là những giọt nước mắt của cô. "Anh có còn quan tâm nữa không thế? Em đã không được gặp anh trong bao năm rồi! Khi nào thì anh sẽ về nhà?"

Cũng giống như mọi lần. Cô mắng nhiếc, cô khóc lóc, cô yêu cầu, cô gặng hỏi - lần nào cũng thế. Và lần nào cũng vậy, anh đáp lại cô cái không-phải-là-câu-trả-lời.

"Anh - Anh không thể nói chính xác. Với tình hình hiện giờ, FBI không thể tìm ra nơi ẩn nấp mới trừ khi anh có thể giải mã - "

"Quỷ tha ma bắt những người FBI chết tiệt đó đi, Kudo Shinichi". Giọng cô đầy nặng nề và đau khổ khiến anh dường như ngừng thở. "Chúng ta không thể cứ sống thế này - Em biết mình không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Anh không thể cứ tiếp tục nuôi dưỡng những hi vọng và ước mơ cho chúng ta trong khi chẳng đưa lại cái gì thực sự cả!"

"Ran, tin anh đi... Anh ước rằng..." Anh chỉ kịp kìm lại giọng khản đặc của mình bằng việc nói những lời ngắt quãng. "Anh ước... Anh có thể..."

Anh ước anh có thể lại ôm em và hôn em. Như trước đây. Như lần cuối ấy. Anh ước anh có thể thực sự ôm em trong vòng tay anh. Haibara, cậu đang ở chỗ quái quỷ nào vậy?

"Chỉ ước muốn thì chẳng làm được gì, Shinichi", cô kiên quyết đáp lại. "Em đã cố gắng - và thất bại."

"Ừ... dù sao... cha mẹ em thế nào rồi?"

"Họ ổn cả." Ran đáp lại ngắn gọn. "Họ vẫn không chịu để em đi kiếm việc làm và trả một phần chi phí cho cuộc sống ở đây. Mẹ cuối cùng cũng có thể nấu cơm. Ba vẫn không chịu ăn món miso mẹ nấu, nhưng thực sự mẹ đã nấu ngon hơn rất nhiều. Ba tiếp tục nhận được nhiều việc hơn cả anh hồi trước, chàng thám tử trung học à."

"Này, anh không còn là thám tử trung học nữa."

"Phải. Giờ anh là một điệp viên bí mật hàng đầu làm việc cho FBI tại Mỹ. Nhưng ba vẫn tiếp tục làm tốt moi việc ở đây - ý em không chỉ nói về công việc của ông."

"Phải, anh biết. Ba là một ông già bẳn tính, nhưng là một ông già bẳn tính tuyệt vời. Ông làm mọi việc thay anh tốt hơn anh có thể làm rất nhiều."

"Đúng vậy. Chờ đã... Có phải anh vừa thừa nhận rằng ba đang làm tốt hơn anh?" Tiếng cô cười thích thú, rồi sau đó là giọng buồn bã và đăm chiêu. "Anh làm thế nào vậy, Shinichi? Sao anh lại làm em nhớ ra rằng em yêu anh, dù anh thậm chí không cố gắng để làm điều đó?"

"Anh không biết... có lẽ đó là sức hút tuyệt vời của anh..."

Sự im lặng nặng nề lại bao trùm họ trong vài phút, có thứ gì đó đang được dựng lên, thứ gì đó cô đang chờ đợi... và thứ mà anh sợ phải nói ra.

"Anh lại lẩn tránh nữa rồi," cô nhận xét, giọng sắc sảo và quở trách. "Anh không định hỏi à? Nếu như nó quên anh rồi thì sao, Shinchi?"

"Ồ... sao mà thế..."

Một giọng nheo nhéo mơ hồ ngắt đứt sự yên lặng phía đầu kia, cùng với nó là tiếng vật gì đó rơi xuống sàn nhà và tiếng bịch của vật gì đó nảy lên. Tiếng hét hăm hở, chói tai vang lên ngay bên cạnh Ran.

"Như anh có thể nghe thấy đấy, thằng bé rõ ràng rất mạnh khỏe," cô thở dài.

Anh gọi cho cô từ trên đường
Trong một căn phòng khách sạn lạnh lẽo, cô đơn
Chỉ để nghe cô nói "Em yêu anh" một lần nữa
Và anh nghe thấy âm thanh
Tiếng cười của những đứa trẻ
Anh đưa tay gạt đi những giọt lệ đọng trên đôi mắt

"Có phải ba đang gọi không mẹ? Đúng rồi! Đúng rồi! Để con nói chuyện! Mẹ, để con nói chuyện!"

"Được rồi, Yuu-chan, cẩn thận, đừng để rơi điện thoại..." Ran nhấc ống nghe ra xa, và hầu như ngay lập tức một giọng trẻ con háo hức và phấn khích vang lên.

"Ba ơi!"

Mỗi lần nghe thằng bé gọi mình như vậy, mình thấy thật đau đớn... vậy mà mình không thể chờ để có thể lại được nghe câu ấy một lần nữa...

Chẳng biết bằng cách nào anh có thể kìm lại sự nghẹn ngào trong cuống họng để trả lời với giọng tươi tỉnh, không để lộ ra bất cứ sự đau khổ nào. "Yuuichi-kun! Con thế nào rồi, thằng quỷ nhỏ?"

"Ba! Con biết đó là ba mà! Mẹ chỉ hét lên như thế với ba thôi."

Anh mỉm cười. "Vậy à, sao con biết mẹ chỉ làm thế với ba?"

"Bởi ba ngốc nghếch! Mẹ nói thế đấy. Mẹ nói ba ngốc nghếch, ích kỉ... ngạo mạn... tên ngốc mê trinh thám."

"Mẹ nói vậy à?" Không nghi ngờ gì, hẳn Ran đang hối hận vì thằng bé có trí nhớ tuyệt vời như mình...

"Đúng vậy, mẹ đã nói thế."

"Thế con có tin mẹ không?"

"Dạ, có thể," thằng bé cười khúc khích. "Một vài phần trong đó. Nhưng không phải cái phần ngốc nghếch đâu. Ba con rất thông minh."

"Ba vui khi được nghe con nói vậy." Anh cảm thấy ấm áp trong lòng, "Con đã ba tuổi rồi... Trường mẫu giáo thế nào? Bạn bè mới thì sao?"

"Không..." Thằng bé đổi giọng trầm ngâm và có chút buồn bã. "Chúng thật ngốc nghếch. Chúng thậm chí còn không biết đọc. Chúng chỉ muốn chơi búp bê, ô tô và những thứ như thế thôi."

Chết tiệt, tại mình mà thằng bé như thế... "Ba hiểu. Con có vâng lời cô giáo không?"

"Vâng! Cô giáo rất tốt với con! Cô để cho con đọc những quyến sách lớn dành cho trẻ nhỏ! Cô thậm chí còn nói con có thể vượt lớp." Giọng vui vẻ mất dần, chuyển sang bối rối. "Ba ơi, vượt lớp nghĩa là thế nào?"

Anh cười. "Nghĩa là con thật sự, thật sự rất thông minh. Con có thể vào môt lớp khác, nơi những đứa trẻ khác muốn nói với con về những thứ con thích." Nhưng có lẽ không nên như vậy.

"Thật thế ạ? Ôi, tuyệt quá!"

"Nhớ ngoan ngoãn và vâng lời cô giáo nhé, dù con có học ở lớp nào đi nữa."

Đầu bên kia chợt im lặng và trở nên trầm lắng.

"Yuu-kun?"

"Ba ơi..." Giọng trẻ con ngập ngừng buồn bã, một câu hỏi hi vọng do dự vang lên. "Ba ơi... Khi nào ba sẽ về thăm con?"

Chúa ơi, giúp tôi...

Giọng trẻ thơ vang lên trên điện thoại.
Hỏi khẽ: "Ba ơi, khi nào ba sẽ về nhà?"
Anh nói câu đầu tiên hiện lên trong tâm trí:

"Ba đã ở đó rồi
Hãy nhìn xung quanh
Ba là ánh nắng trên mái tóc con
Ba là bóng tối trên mặt đất,
Ba là lời thì thầm trong gió
Ba là người bạn tưởng tượng của con
Và ba biết, ba có trong những lời cầu nguyện của con
Ôi, ba đã ở đó rồi."

"À - sớm nhất có thể, Yuu-kun. Ba đang cố gắng hết sức có thể. Ba đang rất cố gắng. Hãy tin ba nhé..." Anh khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt, dù cho giọng nói không thể hiện chút nào cả. "Ba... ba..."

Ba đang ở cùng với con.

"Ba về nhanh được không ba?" Thằng bé ngây thơ hỏi. "Mai là sinh nhật mẹ rồi. Nếu ba về, mẹ sẽ rất vui. Và... con muốn gặp ba."

Ôi Chúa ơi... Chúa ơi, tại sao...? "Ba... Ba biết... và ba sẽ cố gắng.. nhưng... đừng... đừng thức đợi ba nhé..."


"Vâng!" Thằng bé ngay lập tức vui mừng trở lại, coi lời hứa phân nửa và bị đứt quãng đó như một sự thật hiển nhiên. Niềm tin không hề dao động của trẻ nhỏ, ngay cả khi phải đối diện với việc chờ đợi không dứt và thất vọng. "À, mẹ muốn nói chuyện với ba."

"Được rồi... tạm biệt, Yuu-kun. Ba rất yêu con. Nhớ ngoan nhé."

"Vâng. Tạm biệt ba!"

Tiếng ồn ào bị nghẹt lại khi ống nghe được chuyển giao, tiếng Ran vang lên, yếu ớt vỡ vụn như thể cố nén những giọt nước mắt. "Được rồi, nếu điều đó không đủ để khiến anh trở về nhà, em không biết cái gì có thể làm được nữa," cô nói, giọng mỉa mai pha lẫn đau đớn.

Cô quay lại trong điện thoại
Và nói, "Anh yêu, em thật sự nhớ anh
Đừng lo lắng về những đứa trẻ, chúng ổn cả."

"Ran... Anh..."

"Shinichi...", cô thở dài. "Thằng bé vẫn ổn nếu anh không thể trở về. Nó sẽ bị hấp dẫn bởi những chiếc bánh trong bữa tiệc và nó sẽ quên ngay anh thôi."

Không phải nó. Yuuichi sẽ không quên. "Anh vẫn đang cố gắng..."

"Em biết. Em sẽ hi vọng, nhưng em không nín thở chờ đợi." Có sự nhẫn nhục trìu mến trong giọng cô, và sau đó là một hơi thở dài, mệt mỏi. "Em không biết cái gì khiến em chờ anh lâu đến vậy. Có thể là Yuuichi - thằng bé chính là bằng chứng sống. Có thể em đã yêu anh quá nhiều, em vẫn yêu anh, và sự vắng mặt của anh chỉ làm em yêu anh nhiều hơn thôi."

"Anh thật sự ước rằng anh có thể..." Anh đã cố gắng. "Anh hứa anh sẽ làm tất cả những gì anh có thể - "

"Shinichi..."

Anh đau đớn, nghẹn lại khi nói những lời ấy. Những lời hứa trơ tráo chẳng thể trở thành hiện thực, trống rỗng, vụn vỡ và giả dối. "Nếu anh có thể ôm em bây giờ, Ran..."

"Em biết. Em thấy trong mỗi giấc mơ của em. Anh luôn trở về với em, trong trái tim em." Giọng cô đau đớn. "Em luôn mơ thấy anh trở về nhà với mẹ con em... điều đó thật sự khiến em hạnh phúc, em không biết làm gì, chỉ biết khóc, và khi em tỉnh dậy, anh không có ở đây, em khóc nhiều hơn bởi dường như anh đã chết, em chẳng thể với tới anh - anh giống như một hồn ma chỉ có thể gọi điện thoại..."

Anh dường như có thể thấy gương mặt đầy nước mắt cùng những những kỉ niệm hiện lên trong mắt cô. Anh hiểu, anh nhớ hết những kỉ niệm ngọt ngào nhưng đau đớn đó - cũng như sự thật đen tối hơn mà cô không hề biết.

"Ước gì anh ở trong vòng tay em
Được nằm ngay bên cạnh em
Nhưng anh biết anh sẽ ở trong giấc mơ em đêm nay."

Lần cuối cùng Kudo Shinichi xuất hiện trên thế giới này, khoảng bốn năm trước - khi Haibara Ai đột ngột biến mất với tất cả những tài liệu nghiên cứu của mình. Thậm chí ngay cả tiến sĩ Agasa cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Cô ấy biến mất, không một lời cảnh báo hay tạm biệt. Tất cả còn lại chỉ là một viên thuốc giải tạm thời được đặt trong một ngăn bàn rỗng không, trong một thư viện rỗng không.

Sau đó là những chuỗi ngày hoảng sợ. Cảm giác tất cả mọi chuyện đã kết thúc - bọn chúng đã biết, bọn chúng đang đến, đó là lý do tại sao Haibara mất tích. Tiếp đến là những tuần phiền muộn và tuyệt vọng, tìm kiếm bất kì manh mối nào - nhưng không thể tìm ra bất cứ điều gì; thậm chí ngay cả bọn chúng cũng biến mất. Jin, Vodka, những điệp viên đặc biệt, tất cả mọi người, cả cô giáo đáng ngờ kia, người mà anh đã biết sự thật bây giờ - sự thật cay đắng mà anh phải khó khăn mới biết được. Nó khiến anh nghĩ rằng thật sự tất cả đã kết thúc - không còn cơ hội cứu chữa, không có sự giải thoát cho cuộc sống địa ngục nửa vời của anh.

Anh cầm viên thuốc cuối cùng với sự chán nản tuyệt vọng. Cơ hội cuối cùng, viên thuốc thực sự cuối cùng nếu Giáo sư chẳng thể tìm ra cách gì khác, kế hoạch phòng bị khẩn cấp cuối cùng - hi vọng mỏng manh cuối cùng của anh. Hấp tấp và tuyệt vọng, anh nuốt nó và phá hủy cơ hội cuối cùng của mình.

Niềm vui trì hoãn bóng tối tuyệt vọng trong chốc lát. Lại được gặp Ran - xuất hiện đột ngột trước mặt cô, ôm thật chặt bất chấp sự sửng sốt của cô - được nhìn thấy cô mỉm cười đáp lại nụ cười của anh. Tâm trạng của anh lúc ấy là tổng hợp của sự giận dữ, buồn bã cùng cảm giác sụp đổ đang lơ lửng treo trên đầu. Đó là một đoạn kí ức mờ, nhưng vẫn rõ như ban ngày - bản tổng hợp của kỉ niệm và cảm xúc anh không bao giờ quên được: Dành cả ngày với Ran, cả khi đêm xuống - vạch ra một câu truyện bịa đặt để nói với cô, rằng anh nhận được lời mời từ FBI, phải làm việc tại Mĩ trong một vụ án lớn về Mafia, để cứu trẻ con và những người vô tội khỏi những kẻ cướp và những tên khủng bố... không hẳn dối trá nhưng cũng chẳng phải sự thật. Ran, sửng sốt và mất hết tinh thần, khóc lóc và đau đớn - sao anh có thể bỏ lại cô sớm như vậy khi vừa mới trở về, sao anh lại có thể làm tan vỡ trái tim cô lần nữa? Khóc lóc cùng nhau - cô, cầu xin nài nỉ anh không bỏ đi; anh, ý thức được rằng đây có thể là lần cuối cùng. Làm việc đó với cô khi bình minh lên, nhẹ nhàng, ngọt ngào và đau đớn, dường như bị thúc đẩy bởi một nhu cầu mà khiến cả hai đều bất ngờ. Rời khỏi cô đang ngủ một mình trên giường anh với nụ hôn và thì thầm lời tạm biệt, chạy trốn trước khi anh rơi nước mắt, trước khi anh hết thời gian.

"Và anh dịu dàng hôn lên đôi môi em
Chạm vào em với những ngón tay mình
Hãy bật đèn lên và nhắm mắt lại."


"Anh nhớ em, Ran," anh dịu dàng nói, mỗi từ đều có ý nghĩa.

"Em cũng nhớ anh," cô dịu dàng đáp lại, giọng cô cũng nhuốm nỗi buồn như anh. "Em đã chờ anh bốn tháng chỉ để cuối cùng có thể nói với anh rằng hãy bước ra khỏi cuộc sống của em, để em bước tiếp... nhưng em đoán rằng em chẳng thể hoàn toàn từ bỏ anh. Trái tim em vẫn ở cùng anh, dù em có cố gắng phủ nhận thế nào đi nữa."

"Anh lúc nào cũng nghĩ về em," anh đáp lại cô rất nhanh, không thể ngăn được những ý nghĩ vừa đột nhiên xuất hiện, "Anh không bao giờ quên được em - khuôn mặt em xuất hiện trước anh dù anh đi bất cứ đâu. Anh luôn cảm giác có em ở cạnh, ngay cả khi anh chẳng thể chạm vào em..."

"Anh thật xấu xa..." Cô không thể ngăn những giọt nước mắt lại được nữa. "Tại sao anh không thể để em đi cùng anh? Dù mọi người có nói gì đi nữa, chỉ em là không thể. Nhưng em nghĩ mình cũng không muốn. Tốt hơn là anh nên trở về nhà. Hứa với em là anh sẽ trở về nhà trước khi chúng ta chết."

"Anh hứa." Và anh chắc chắn điều đó.

"Nếu không phải vì em, thì hãy vì Yuu-chan... thằng bé muốn được gặp anh hơn bất cứ điều gì..."

"Ran, anh hứa." Mình biết một sự thực rằng - một ngày khi những điều này quá sức chịu đựng, mình sẽ từ bỏ và trở về nhà....

"Em sẽ ghi nhớ điều đó," cô nói, giọng sụt sịt. "Và nếu anh không giữ lời hứa đó, em sẽ săn đuổi anh kể cả khi ở thế giới bên kia để nghiền nát anh ra. Đó cũng là lời hứa của em, chàng thám tử ngốc ạ."

Cô khẽ cười, và anh cũng khẽ cười.

"Ran... Anh muốn nói..." Anh hắng giọng. "Chúc mừng sinh nhật em, dù có hơi sớm một chút..."

"Em muốn anh ở đây," cô lặng lẽ đáp lại. "Nhưng em thật sự xúc động vì anh đã gọi. Thỉnh thoảng, khi không có chuyện gì, em vẫn trút giận vào anh. Cảm ơn, Shinichi."

Anh mỉm cười. "Ừ, phải đứng lên và đá cho anh vài cái mới đúng. Với lại... thật dễ chịu khi được nghe giọng em. Và nói chuyện với Yuuchi." Và lại được nghe thằng bé gọi mình là ba. Mặc dù mình yêu thằng bé rất nhiều... mình ước rằng Ran không phải đã...

"Vâng. Ôi, ba đang rất giận dữ," Ran thở dài, và anh nhận ra tiếng quát tháo của Korogo. "Em phải đi chuẩn bị bữa tối thôi, muộn quá rồi. Mẹ vẫn chưa thể nấu gì ngoài cơm và món miso, nên tốt hơn là em nên vào bếp bây giờ."

"Ừ... Được rồi... Chào mọi người cho anh nhé."

"Nhất định rồi." Nước mắt lại lăn, mặc dù đó chỉ là những lời nói hết sức bình thường. Cô không thể biết khi nào anh lại liên lạc lại nữa, nếu có. Cô phải đi và tạm biệt anh. Kết thúc mỗi cuộc điện thoại đều là nỗi đau tưởng như chết đi được, lần sau tồi tệ hơn lần trước. "Chúng em đều nhớ anh. Tất cả mọi người. Thật sự đấy. Anh quay về sớm nhé?"

"Anh sẽ cố gắng."

"Được rồi... tạm biệt, Shinichi."

"Tạm biệt. Anh... Anh yêu em, Ran."

"Anh đã ở đó rồi,
Không gây ra một tiếng động;
Anh là nhịp đập trong trái tim em,
Anh là ánh trăng chiếu xuống
Anh là lời thì thầm trong gió
Và anh sẽ mãi mãi ở đó.
Em có thể cảm nhận tình yêu chúng ta đã cùng sẻ chia?
Anh đã ở đó rồi."

Đột nhiên, cô nức nở. "Em không thể... Em không thể - Chỉ là.... Chỉ là hãy quay về... Hãy về nhà anh nhé...!"

Và trước khi anh có thể đáp lại - trước khi anh kịp nghĩ bất cứ thứ gì, cô gác máy. Sững sờ, đau đớn, anh lặng người gác máy theo.

Nỗi đau in thật sâu vào trái tim anh, giống như vết thương từ một viên đạn không gây ra một tiếng động, không làm chảy một chút máu nào. Anh thụp xuống góc của bốt điện thoại, gục mặt vào hai cánh tay, đôi vai rung rung lên và nức nở. Đau đớn và cô đơn ập tới vây quanh, anh chẳng thể ngăn chúng lại.

Mọi thứ đều gây đau đớn. Nghĩ về Ran, đang cô đơn và đợi chờ anh, khóc vì anh cũng như anh đang khóc vì cô ấy. Nghĩ về Yuuichi, vẫn nở nụ cười ngay cả khi thằng bé buồn, tự hỏi tại sao anh, ba nó, chẳng bao giờ quay về. Ở bên cạnh họ, nhưng mãi mãi bị ngăn cách khỏi họ.

Anh ở bên họ mọi lúc. Anh đã ở bên Ran cả khi anh phải giấu phản ứng của mình với những tin tức mới có thể làm thay đổi cả cuộc đời - sự thật đơn giản mà giống như một cú đánh vào tính can đảm của anh, đánh cắp hơi thở và trả lại cho anh sự nhu nhược; tất cả chỉ bởi một giây phút yếu đuối và ích kỉ, khiến cuộc sống của anh từ rạn vỡ trở thành vỡ vụn, cảm giác tội lỗi và khổ sở dường như tệ hơn ngàn lần so với trước. Anh đã ở bên cô trong những tháng dài chờ đợi, nhìn cô hi vọng và khao khát mong chờ anh, cố gắng hết sức có thể để làm cô cười, cô đã không từ bỏ thằng bé mặc dù bạn bè và cha mẹ có khuyên nhủ thế nào chăng nữa, kiên trì chịu đựng những lời đồn đại độc ác và bị cô lập, vẫn nói chuyện với anh khi anh gọi - thậm chí còn hăm hở kể cho anh nghe về mọi chuyện đã diễn ra và việc cô ước nhiều đến thế nào nếu anh có thể ở đây.

Anh ở bên cô khi thời điểm ấy đến, và mặc dầu bị từ chối không được vào hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh cũng đã lẻn vào, đứng sau bức màn bệnh viện, không bị ai chú ý trong sự hối hả ngược xuôi, chứng kiến cô hạ sinh một phép màu được đặt tên Yuuichi. Anh ở bên cô, chờ đợi trong khổ sở hàng giờ để cuối cùng cô cũng nhận ra anh đã ở đó - chờ đợi rất lâu để có thể chạm vào phép màu ấy, chỉ để ôm lấy nó, thậm chí ngay cả khi cánh tay anh quá nhỏ để ẵm sinh linh tí hon ấy. Anh ở bên cô, với tất cả những người lớn xung quanh, khi cô nhắc anh hãy cẩn thận, chú ý đầu đứa bé và ôm thật chặt nó; và khi nhìn xuống tấm chăn, anh có thể thấy thứ gì đó thật quý giá xinh đẹp và phi thường khiến anh chẳng thể thở và cũng chẳng thể nghĩ được gì - một thứ nhỏ bé hoàn hảo, chẳng từ nào có thể miêu tả, và anh cảm thấy có thứ gì đó tận sâu đáy lòng khiến anh vừa cười vừa rơi nước mắt.

Anh ở bên họ - sẵn sàng giúp đỡ Ran bất cứ lúc nào anh có thể, sẵn sàng làm bất cứ việc gì cho Yuuichi. Anh là người giúp việc, người trông trẻ, đồng đội, thầy giáo, bạn bè, anh trai - nhưng không bao giờ là cha, là người yêu dấu...

Mọi thứ khiến anh đau đớn - từ kí ức về những khoảnh khắc quý giá cuối cùng của anh với Ran, tới hình ảnh của một thằng bé nhỏ nhắn, xinh xắn, sáng sủa có đôi mắt xanh biếc của anh và mái tóc đen mềm mại của Ran. Rất nhiều thứ trong cuộc đời anh đã vỡ vụn, đâm thủng tâm hồn anh, bỏ mặc anh chảy máu bên trong cho đến chết.

Gục ngã, đau đớn, chờ đợi và khao khát, anh vẫn ở bên họ. Và anh sẽ mãi mãi như thế, dù nó có kéo dài bao lâu đi nữa.

"Chúng ta có thể đang ở cách xa nhau hàng ngàn dặm
Nhưng anh sẽ bên em, dù em ở bất cứ nơi đâu"

Chính là suy nghĩ đó, chỉ riêng suy nghĩ đó thôi cũng khiến anh gạt đi nước mắt và đứng vững trên đôi chân mình. Chỉ riêng suy nghĩ đó thôi cũng đem lại cho anh sức mạnh, nhặt chiếc cặp lên, so đôi vai và bỏ lại bốt điện thoại phía sau. Những lớp mặt nạ đã bị lột trần sau cuộc nói chuyện lại được khoác lên trong khoảng thời gian anh đi về nhà.

Ngay cả khi thỉnh thoảng khi anh mệt mỏi, chỉ muốn từ bỏ - kết thúc những lời nói dối, trở về nhà, thậm chí khi việc nói ra sự thật có thể làm nỗi đau trở nên tồi tệ hơn... thì nó vẫn còn tốt hơn thế này...

Thói quen hình thành trong thời gian dài khiến anh có thể đeo mặt nạ nên chỉ trong vài khoảnh khắc. Khi anh về tới cửa, không ai có thể biết rằng đã có gì không vui xảy ra với anh. Anh mỉm cười xoay tay cầm và mở cánh cừa.

"Cháu về rồi đây!"

"Conan-kun về rồi đấy à!" Ran tựa mình vào cánh cửa bếp chào anh. Dù mắt đỏ hoe và khuôn mặt vẫn hơi hồng hào, nhưng rõ ràng là cô cũng đang làm rất tốt việc giấu đi nỗi đau đằng sau nụ cười. "Bữa ăn sẽ sẵn sàng trong vòng 20 phút nữa - em có thể trông cơn sóng thần đến lúc đó được không?"

"Tất nhiên là được rồi, Ran-neechan!" Mỉm cười để che giấu cảm xúc, anh tháo cặp và giày trước cửa, chờ đợi một âm thanh quen thuộc.

"Anhhhhhhhhhh!"

Rõ ràng thằng bé rất hợp với biệt danh "cơn sóng thần", một đứa trẻ luôn tràn đầy năng lượng, có tài đánh hơi thấy rắc rối cũng như khả năng thoát khỏi những rắc rối đó giống hệt ba nó. Mouri Yuuichi như một cơn sóng chẳng thể lay chuyển, như một cơn bão chẳng thể ngăn cản - là sự kết hợp giữa tính cách hoạt bát và mạnh mẽ của Ran cùng trí thông minh và sự quyết đoán của anh. Một sự kết hợp thật đáng sợ, ngay cả khi nó được thể hiện trong hình hài một đứa trẻ chưa cao đến đầu gối của những người trưởng thành.

Conan xoay xở đỡ được sức nặng của Yuuichi để không bị ngã xuống. Kể cả khi đã một đứa trẻ "mười hai" tuổi, anh vẫn quá nhỏ bé. Sức nặng của Yuuichi khi nhào vào lòng anh gần như vượt quá sức chịu đựng nhưng anh vẫn cố gắng đứng vững trên đôi chân mình.

"Ôi, thằng quỷ, đừng chạy nhảy trong nhà thế chứ!", anh nhắc nhở, quỳ xuống ôm lấy đứa bé. Chẳng ai quan sát và Yuuichi dường như cũng chẳng để ý đến việc anh không hề cư xử như bình thường, vì vậy anh nhắm mắt lại, ôm thằng bé thật chặt vào lòng trong chốc lát, chỉ muốn cảm nhận mùi trẻ con ngọt ngào mềm mại trên mái tóc đen của thằng bé.

Không... Mình vẫn có thể tiếp tục sống thế này. Mình không thể từ bỏ, không phải lúc này. Chúng vẫn còn tồn tại đâu đó ngoài kia. Vả lại, Ran sẽ giết mình mất, và... Yuuichi vẫn quá nhỏ để hiểu hết mọi chuyện. Việc này chỉ khiến thằng bé sợ hãi và lúng túng. Chết tiệt, ai mà không cảm thấy kì quái khi có một đứa trẻ là cha cơ chứ...?

"Hôm nay anh rất nhớ em, Yuu-kun."

Không một chút ngại ngùng, thằng bé ôm lại anh, mặc dù nó hơi phân vân khi anh trai mình đột nhiên không ở trong trạng thái vô tư và vui vẻ như thường lệ. Thỉnh thoảng, có lúc anh ấy đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên lặng lẽ và muốn ôm nó lâu hơn bình thường, nhưng những lúc ấy Yuuichi luôn tiếp nhận, bởi việc ấy khiến thằng bé cả thấy ấm áp và an toàn, một cảm giác mà không ai khác có thể khiến thằng bé cảm nhận được. "Anh đi lâu quá đấy," thằng bé kêu lên, giọng nghiêm trọng. "Em đã đợi, bởi anh đã hứa."

"Ừ, anh biết." Conan nói, buông thằng bé ra. "Hôm nay anh đã đến chỗ đường vòm với Genta-tachi, nhưng tất nhiên anh không quên là mình phải đến thư viện."

Yuuichi nhảy cẫng lên "Anh có mang sách về cho em không? Có không?"

Anh mỉm cười. "Em biết là có mà. Em sẽ thích quyển này, nó có nói về những điều bí hiểm." Anh cúi xuống lấy quyển sách ra khỏi cặp, đưa ra trước mắt thằng bé. "Nhưng trước tiên... em đã giải quyết xong quyển sách đố đó chưa? Cho anh xem nào!"

Ngay lập tức Yuuichi phóng nhanh về căn phòng mà cậu chia sẻ cùng Conan, và từ âm thanh huyên náo phát ra, có lẽ cậu đang khuấy cả căn phòng lên để tìm cho ra quyển sách của mình. Mất khoảng một phút để cậu bé quay trở lại, trong lúc đó Conan đã ngồi trên sàn đợi cậu. Hai người ngồi quanh quyển sách câu đố dành cho trẻ em, kiểm tra lại một lượt những đáp án mà Yuuichi đã đặt ra. Conan chỉ cần huých nhẹ khuỷu tay thằng bé khi nó bỏ lỡ những vấn đề khó, và thằng bé nhanh chóng hiểu ra ngay lập tức. Anh không thể giấu nỗi niềm tự hào, mặc dù thể hiện nó dưới nụ cười nhiệt tình sốt sắng trẻ con.

Yuuichi thật tuyệt vời; biết nói, biết đọc, biết viết, biết suy nghĩ - thằng bé thậm chí còn tiến xa hơn mình nhiều khi mình bằng tuổi nó bây giờ...

"Em đã làm khi em ở trường à?"

"Vâng ạ!" thằng bé đáp lại, nhìn vào quyển sách thứ hai. "Em thấy chán, thế là cô giáo nói em có thể làm."

"Tốt lắm. Ôi, em chắc phải vượt lớp thôi."

"Ba cũng nói như vậy đấy!" Yuuichi tươi cười rạng rỡ, phản chiếu của đôi mắt xanh và mái tóc rối chính xác như anh. "Em muốn được lên lớp! Hôm nay cô giáo thấy em giải câu đố và cũng nói em có thể. Jodie-sensei muốn em vào lớp của cô ấy!"

"Cô ấy... Cô ấy làm..." Giây phút ấy, anh rùng mình ớn lạnh, mặc dầu anh không biểu lộ chút nào ra ngoài. Chết tiệt, cô ta... cô ta... Mình biết là cô ấy đã chuyển khỏi trường trung học, nhưng mình không biết cô ta chuyển đi đâu... Liệu có phải cô ta chuyển vào trường tiểu học là có mục đích cả không?

Ôi chúa ơi... liệu cô ta có biết... về Yuuichi....?

"Yuu-chan, Conan-kun, bữa tối đã sẵn sàng!"

"Vâââng thưa mẹ!"

"Em đến ngay, Ran-neechan!"

Cô ta phải biết. Cô ta đã ở với bọn chúng, cô ta không thể không biết gì được - chỉ cần nhìn thằng bé là đủ biết. Vậy thì... cô ta nhất định phải đang lên một kế hoạch nào đó.. muốn Yuu-kun vào lớp cô ta... cô ta đang định làm cái quái gì vậy nhỉ...? Anh cùng Yuuichi đi rửa chân tay, cố gắng để nỗi sợ trôi theo dòng nước. Cho đến khi anh có thể đánh bại chúng, anh không thể thực sự quay trở về nhà - theo cách mà anh muốn. Và cô giáo đó, cô Jodie Stantemillion đáng bị nguyền rủa đó, là trung tâm của tất cả những việc đó - luôn luôn ở đó, luôn luôn theo dõi, luôn luôn dò hỏi. Cô ta là một trong số bọn chúng, chừng nào đôi mắt lạnh lẽo của cô ta còn theo dõi anh, anh vẫn bị giam cầm. Và bây giờ, cô ta còn có thêm một mạng sống quý giá khác để đe dọa anh.

Buồn bã, đau đớn, cô đơn, tức giận, tất cả những cảm giác đó làm bừng lên cơn thịnh nộ lạnh lẽo ngấm ngầm trong anh. Gia đình nhỏ mà anh là một phần này - dù cho anh có bị giam trong bức tường vô hình, thì anh cũng luôn quyết tâm bảo vệ cho bằng được họ.

Yuuichi vẫn nhún nhảy trên đường tới phòng ăn, lẩm nhẩm hát về "ngày mai", "sinh nhật" và "ba."

Conan cảm thấy trái tim mình quặn lại, bởi anh biết ba thằng bé sẽ chẳng thể quay về nhà vào ngày mai.

"Yuu-chan, ngồi xuống nào," Ran nhẹ nhàng nhắc nhở khi mọi người bước vào phòng. Mouri Kogoro và Eri ngồi cùng nhau phía cuối bàn, Ran ngồi một mình ở phía kế bên, Conan và Yuuichi ngồi đối diện với đôi vợ chồng già.

"A, sao mẹ không gọi con là Yuu-kun như anh gọi ấy?" - đứa bé than phiền. "Thậm chí ba cũng gọi con là Yuu-kun như anh."

Ran cười. "Ngốc ạ, bởi con vẫn là đứa con trai nhỏ bé của mẹ. Và bởi con đang nhún nhảy giống như một chú thỏ con ấy."

"Bởi mai là sinh nhật mẹ!" Yuuichi bi bô. "Và ba cũng sẽ trở về!"

Kogoro và Eri nhìn nhau buồn bã, thấu hiểu, không biết nói gì cả. Họ đã tranh cãi hàng ngàn lần với đứa con gái bướng bỉnh của mình, hãy gạt Kudo ra khỏi cuộc sống, tìm một người đàn ông khác, có thể yêu cô và làm cha của Yuuichi. Nhưng hết lần này đến lần khác, con bé vẫn từ chối và giữ vững niềm tin. Thậm chí ngay cả khi nó đã nhượng bộ, trái tim nó vẫn chống đối.

"Em tin vậy thật ư?" Conan nhẹ nhàng hỏi khi cả gia đình bắt đầu bữa ăn, mắt nhìn chằm chằm vào bát mình.

"Vâng, có thể." Thằng bé khúc khích cười, câu nói của thằng bé đột nhiên giống với những gì nó đã nói trên điện thoại khiến Conan phải liếc nhìn. "Nhưng em biết ba sẽ cố gắng."

"Đúng vậy." Ran lặng lẽ đồng ý, cười với thằng bé. "Đó không phải là vấn đề. Bởi chúng ta đều yêu ba con, phải không, Yuu-chan?"

"Vâng! Con yêu ba lắm!"

Người mà thằng bé chưa bao giờ gặp... vậy mà nó vẫn yêu rất nhiều... Conan nén lại sự nghẹn ngào trong cổ họng.

"Thậm chí nếu anh ấy không thể quay về ngay bây giờ, anh ấy vẫn có thể trở lại vào một ngày nào đó." Ran tiếp tục, nhận thấy nụ cười thông cảm buồn bã trong ánh mắt ba mẹ cô. "Dù cho lý trí con có nói 'Quên đi', trái tim con vẫn không thể ngừng việc tin anh ấy lại. Con phải tin tưởng vào anh ấy.... Anh ấy là tên ngốc mê trinh thám kiêu căng, ích kỉ, ngọt ngào và ngốc nghếch của con."

Lời cô ấy nói dường như có thể xé toạc tất cả những lớp mặt nạ mà anh đang mang, cuốn trôi chúng đi với dòng nước mắt. Anh ở đây, Ran... Anh đang ở ngay đây...

"Anh đã ở đó rồi
Hãy nhìn xung quanh
Anh là ánh nắng trên tóc em
Anh là bóng tối trên mặt đất
Anh là lời thì thầm trong gió
Anh sẽ ở đó cho tới tận cùng
Em có thể cảm nhận được tình yêu chúng ta cùng sẻ chia?
Anh đã ở đó rồi."


"Vậy thì... Cái này dành cho sự hi vọng." Conan nhẹ nhàng đề nghị, nâng cốc trà của mình lên, làm tất cả mọi người ngạc nhiên với một giọng trầm và chững chạc. "Vì sự trở về anh toàn và nhanh chóng của anh Shinichi."

"Tại sao vậy, Conan-kun...!" Eri thì thào, cảm thấy kinh ngạc trước niềm tin và sự xúc động mãnh liệt của thằng bé. Chồng cô nhăn nhó nâng cốc, sẵn sàng cầu chúc cho Kudo vì lời ích con gái mình. Yuuichi nâng cốc của thằng bé lên, mặc dù không hiểu lắm, và Ran chạm nhẹ cốc của mình với Conan, mỉm cười với cậu bé qua miệng cốc khi ngớp từng ngụm.

"Cảm ơn em, Conan-kun. Em biết chị đủ lâu để hiểu chị nhớ anh ấy đến mức nào..."

Anh gật đầu. "Em biết đây không phải là sinh nhật em, nhưng em có một điều ước. Em ước... anh ấy có thể ở đây vì chị. Em - Em ghét phải nhìn thấy chị khóc, Ran-neechan... và em biết, chị yêu anh ấy... nhiều đến mức nào..." Giọng cậu nghẹn ngào, và Ran hiểu nhầm nỗ lực nén nỗi cay đắng của anh là cố gắng không khóc vì lo lắng cho cô.

"Ôi, em thân yêu..." Rưng rưng nước mắt, cô đặt cốc của mình xuống và vòng tay qua, ôm cậu bé thật chặt vào lòng. "Cảm ơn, Conan-kun."

Sự quan tâm ấm áp của cô là dành cho cậu nhóc mang tên Edogawa Conan - nhưng chỉ lần này thôi, Shinichi chấp nhận cái ôm ấy, thả mình trong vòng tay cô và vòng tay ôm lại cô. Anh tự hứa trong trái tim mình, anh không thể nói, sẽ giữ nó lại để nói với cô ấy vào một ngày nào đó. Người mà cô ấy chờ đợi đã ở đây rồi, ngay bên cạnh cô, thậm chí ngay cả khi cô không hề thấy anh.

Anh đang ở đây, Ran. Dù cho có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở đây bên em...

"Anh đã ở đây rồi..."


* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *

Phần kết

Một cô gái trẻ với mái tóc dài màu vàng đứng trước ngõ dẫn tới văn phòng thám tử Mouri, ẩn mình trong bóng tối, tay đút trong túi chiếc áo khoác ấm áp. Đôi mắt sắc sảo và sâu thẩm của cô chăm chú nhìn vào cửa sổ thứ ba của văn phòng thám tử, vừa vặn phản chiếu ánh đèn vàng nhẹ nhàng hắt ra phía trước. Sự ấm áp kì lạ làm dịu ánh nhìn không-thể-đọc-được của cô, sự ấm áp đó từ từ lan tỏa tới đôi môi cô, uốn cong miệng cô thành một nụ cười vừa đủ để có thể nhận ra, buồn bã, dịu dàng.
Cố chịu thêm chút nữa thôi, Kudo-kun, gần kết thúc rồi. Chỉ cần chịu thêm một chút nữa thôi...

0 comments:

Post a Comment