Jul 1, 2011

Tri nhân tri diện bất tri tâm

Anh có biết không, anh?

Em chưa bao giờ hối tiếc về quyết định của mình. Em đủ mạnh mẽ để chấp nhận và tự chịu trách nhiệm cho các hành động của bản thân.

Em chỉ hối tiếc vì duy nhất một việc: đặt niềm tin nhầm chỗ và nhầm người.

Em ngốc nghếch, khờ khạo và cả tin đến mức ấy sao anh?

Em cứ ngỡ rằng từng ấy thời gian là đủ để hiểu sơ qua về một người nào đó. Em không bao giờ có tham vọng hiểu rõ ai cả, bởi ngay cả bản thân mình em còn chẳng rõ. Nhưng có lẽ em đã quá tự tin khi nghĩ rằng mình đủ hiểu để tin tưởng ai đó.

Em thật sự không giỏi trong việc khoác lên khuôn mặt Poker face. Có cái gì đó sụp đổ trong em. Niềm tin, sự kính trọng. Không, đúng hơn là sự tôn trọng.

Có thể là từ trước tới giờ, em chưa bao giờ thực sự thiếu tiền, nên tiền nong với em chẳng phải là thứ có thể đánh đổi lấy tình cảm.

Tự dưng nhớ lại cái bảng sắp xếp mức độ ưu tiên trong cuộc đời, em luôn xếp công việc sau gia đình, nhưng bây giờ em đã biết, công việc nó đứng cuối cùng trong list, sau cả gia đình, tình yêu và tình bạn.

Có lẽ em là típ người trọng tình cảm. Trước đây em cứ nghĩ rằng mình cứng rắn lắm, có chí hướng lắm, nhất định khi phải lựa chọn, công việc sẽ được ưu tiên hơn tình cảm, không ngờ...

Em như vậy là quá yếu đuối hay quá mạnh mẽ hả anh?

Tự dưng lúc này, khi tất cả niềm tin sụp đổ, lại muốn gặp anh, ôm chặt lấy anh một cái, gục đầu và khóc trên vai anh.

Năm nay dự định đi thăm anh nhưng kế hoạch phá sản mất rồi. Tiền tiết kiệm năm nay chắc không giữ được nữa.

Đợi em thêm một năm nữa nhé. Mình vẫn còn cái hẹn năm năm mà. Nhớ khi ra trường, em hẹn anh năm năm sau mà nhỉ?

Rốt cuộc thì mỗi khi có chuyện, viết cho anh vẫn là dễ dàng nhất. Hơn mười năm rồi, thói quen ấy chẳng thể thay đổi.

Cho em vay một ít niềm tin và nghị lực của anh nhé. Sau này em sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi. Em hứa đấy.

0 comments:

Post a Comment