Feb 12, 2012

Empty mind.

Ngày mới bắt đầu không đúng chút nào.

Mưa rả rích. Hơi lạnh thấm đẫm không khí.

30' trước bước vào job interview biết được tin hắn cuối tháng lấy vợ. Đầu óc tự dưng trống rỗng. Cũng không hiểu mình đã trả lời những câu hỏi của anh PM thế nào nữa. Ngây ngô khỏi cửa đi về. Cũng không hẳn quá đau đớn, cũng lâu rồi mà. Chỉ là có chút bất ngờ. Có chút tiếc nuối. Có chút gì đó tan vỡ trong lòng.

Vẫn lên công ty. Không thể tập trung làm việc. Lôi tài liệu ra đọc mà chẳng vào đầu được chữ nào. Những con chữ cứ nhảy múa qua lại.

Trong một ngày như thế, trong một tâm trạng điên rồ như thế, mình đã tiện tay accept request in relationship từ một người khác.

Điên mất rồi. Loạn mất rồi. Không thể hiểu nữa. Cười cười nói nói như chẳng có việc gì xảy ra.

Nhưng thực ra mình không hối hận. Mình chờ một cuộc điện thoại. Hoặc một tin nhắn. Từ một người hỏi mình xem có điều gì đã xảy ra. Rằng mọi việc có là sự thật hay không.

Một ngày, hai ngày trôi qua. Có điện thoại. Có tin nhắn. Có PM. Có offline message. Nhưng không phải từ người mình cần.

Ngày thứ ba. Rốt cuộc message cũng đến. Trò chuyện qua YM. Nói một vài vấn đề vớ vẩn linh tinh. Vẫn không hỏi đến chuyện kia. Chưa biết hay không muốn hỏi hay không thể hỏi?

Những ngày sắp tới sẽ là những ngày bão tố. Công việc. Tình bạn. Tình yêu. Mình thật sự mệt rồi.

0 comments:

Post a Comment